Sở Hành hoàn toàn không ngờ tới, nữ tử này thoạt nhìn thanh thuần nhưng lại không hề rụt rè, dù gì cũng là một tiểu mỹ nữ, sao có thể tùy tiện nói ra loại lời này?
“Cưới ngươi, có gì mà không dám chứ”
Nhưng là Sở Hành cũng không phải ăn chay, hắn dứt khoát dừng chân lại, tay nâng cằm, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới, nghiêm túc đánh giá mỹ nữ trước mắt.
Lúc này mới phát hiện, đừng trông thấy tuổi Tô Mỹ chưa lớn, nhưng mà phát triển coi bộ không tệ, trước nhô sau vểnh, quả thật làm cho ngọn lửa dục vọng đốt khắp người.
“Ngươi... Ngươi dám cưới, ta còn chưa gả đâu, đồ lưu manh”
Bị ánh mắt lưu manh của Sở Hành đánh giá như thế, sắc mặt Tô Mỹ nhất thời trở nên bất an, cuối cùng nàng cũng nhận ra mình vẫn còn quá non nớt để cùng đùa giỡn đê tiện với Sở Hành, nhưng khi Sở Hành nói ra câu tiếp theo, nàng hoàn toàn phát điên lên.
“Ôi, không gả thì càng tốt, thật sự ngươi cũng chẳng phải hình mẫu ta thích." Sở Hành lạnh nhạt cười, như trút được gánh nặng, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
“Ngươi... Tên khốn kiếp." Phía sau truyền đến âm thanh tức giận của Tô Mỹ.
Để trả thù Sở Hành, nói cái gì Tô Mỹ cũng không chịu chia tay Sở Hành, luôn dính ở bên người Sở Hành, dọc đường đi nâng cao giá trị thù hận cho Sở Hành.
Đối với loại hành vi này của Tô Mỹ, Sở Hành thật sự không thể làm gì, thực lực hắn không phải là đối thủ của Tô Mỹ, huống chi cho dù hắn có thực lực mạnh hơn Tô Mỹ thì cũng không thể dùng vũ lực để đuổi tiểu mỹ nữ này đi được.
Rơi vào đường cùng, Sở Hành dứt khoát hưởng thụ, thỉnh thoảng thưởng thức một chút dung mạo xinh đẹp của Tô Mỹ, đôi lúc lại trêu chọc một phen, khiến cho Tô Mỹ thường xuyên nổi trận lôi đình, bắt lấy cánh tay Sở Hành điên cuồng cắn một trận, đấm mạnh liên tục vào lưng của hắn, khiến dọc đường đi Sở Hành chồng chất vết thương.
Người quen biết Tô Mỹ có vẻ như rất ít, thế nhưng mỹ mạo như vậy tuyệt đối có thể nói là đệ nhất trong nội môn, thấy Sở Hành bắt nạt đại mỹ nữ như Tô Mỹ như vậy, từng có vô số thiếu niên bước đến, muốn bênh vực kẻ yếu, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy nhiên thứ họ nhận được lại là một tràng chửi bới của Tô Mỹ, thậm chí có hai người bị Tô Mỹ trực tiếp đánh gãy mấy cái xương sườn, mà sau khi nhìn đến cái huân chương của Dực Minh trước ngực Tô Mỹ kia, hầu như tất cả mọi người chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Hai người một đường ởi về phía trước, chỉ cần là người nhìn thấy đều sẽ chú ý quan sát, hai người bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đôi phong cảnh quái dị, mà khi bọn họ đi ra bên ngoài, đám đông lớn đã tụ tập ở đây rồi, nên lại càng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Mau nhìn kìa, hình như là Sở Hành thì phải.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!