Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL)

“Không phải chứ, hình như ta vừa nghe thấy họ nói” “Không thể nào, nhất định là ta nghe lầm.”

Long huynh Hổ đệ vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, đủ loại cảm xúc phức tạp hiện lên gương mặt của mỗi người.

Vào giờ khäc này, mọi người thà cho răng mình nghe. nhầm, còn hơn là tin những gì Long huynh Hổ đệ nói trước đó là sự thật.

Bởi vì họ không hiểu tại sao Dực Minh lại muốn chiêu mộ Sở Hành, rõ ràng là vừa rồi Sở Hành đã bị một liên minh nhỏ từ chối. Một người như vậy sao có thể được Dực Minh ưu ái?

"Sở Hành, ngươi có đồng ý gia nhập Dực Minh không?”

Dương như biết mọi người đang nghi ngờ, Bạch Long lặp. lại câu hỏi một lần nữa, đồng thời nhấn mạnh giọng điệu của mình.

“Điều này vậy mà lại là sự thật, Dực Minh thực sự muốn chiêu mộ tiểu tử đó”

"Rốt cuộc tiểu tử đó có lai lịch thế nào? Tại sao lại nhận được lời mời từ Dực Minh? Chẳng phải Dực Minh là nơi tập họp của những thiên tài sao? Tại sao lại chiêu mộ một tên bình thường như vậy?”

"Ta không hiểu, thực sự không hiểu, hắn có chỗ nào đặc biệt sao? Thật lòng mà nói là ta nhìn không ra. Ngay cả cái liên minh nhỏ kia cũng không chào đón hẳn, sao hẳn có thể là cường giả được chứ?”

Lúc này, đám đông đã hoàn toàn bùng nổ, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Sở Hành. Ai cũng muốn tìm xem Sở Hành có điểm gì khác biệt, mà lại nhận được sự ưu ái của Dực Minh.

Thế nhưng, họ thực sự không nhìn ra được điểm khác biệt nào ở vị thiếu niên này, nhưng dù vậy, mọi người vẫn ghen tị với Sở Hành.

Dực Minh là nơi mà nhiều đệ tử vẫn luôn khao khát, không biết đã có bao nhiêu thiên tài bị từ chối gia nhập. Đây thực sự là thánh địa trong lòng các đệ tử nội môn.

Dực Minh là giấc mơ trong lòng vô số đệ tử, một giấc mơ chỉ có thể ở trong tưởng tượng, không thể thực hiện ở ngoài đời thực.

Nhưng vào giờ khắc này, vậy mà lại có một người tiến vào thánh địa, thực hiện giấc mơ mà mọi người không thể thực hiện được, bảo sao mọi người có thể không ghen tị?

“Làm sao có thể, tên Sở Hành này vậy mài!”

Thế nhưng hiện tại, người có säc mặt xấu nhất và khó. chấp nhận sự thật này nhất chính là người của Sở gia.

Đặc biệt là Sở Uy, hắn ta giống như bị búa đập vào đầu, cả đầu đều ong ong choáng váng.

Sở Nguyệt cũng tương tự như vậy, nàng đứng ở bên cạnh Sở Hành, miệng hơi hé mở, đôi mắt đẹp long lanh, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Sở Hành.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Long huynh Hổ đệ hài lòng mỉm cười, sau đó chuyển sự chú ý về phía Sở Hành.

So với những người ngoài cuộc, họ mong đợi phản ứng của Sở Hành hơn. Họ muốn nhìn thấy phản ứng mừng rỡ giống như đang mơ của hắn.

Thế nhưng, Sở Hành hiển nhiên đã làm cho bọn họ thất vọng. Hän chẳng những không vui mừng khôn xiết, mà còn không có một chút dao động, vẻ mặt bình thản như không có gì. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là câu tiếp theo của Sở Hành.

"Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng tạm thời ta không muốn gia nhập bất kỳ liên minh nào." Sở Hành bình thản nói.

"Cái gì, ta có nghe nhầm không? Hản vậy mà lại từ chối?" Sở Hành vừa nói ra câu này, đám đông vốn đã chấn động lập tức bùng nổ đến cực điểm. Chuyện mà vô số người mơ ước vậy mà lại bị người ta từ chối, đúng là không thể tin được.

Trên thực tế, sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Long huynh Hổ đệ cũng khế cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.

"Sở Hành, gia nhập Dực Minh chúng ta sẽ mang lại lợi ích cho sự phát triển của ngươi ở Thanh Long tông. Ngươi thực sự muốn từ chối sao?" Bạch Long khuyên nhủ nói.

"Thực sự xin lỗi." Sở Hành đạp lại cực kỳ kiên định. "Ngươi!"

Bạch Hổ có chút tức giận, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Bạch Long bên cạnh đưa tay ngăn cản.

Bạch Long nhìn Sở Hành một lần nữa, nói: "Sở Hành, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ lại."

Nói xong, Bạch Long xoay người rời đi, còn Bạch Hổ thì hung hăng trừng mắt với Sở Hành, sau đó cũng sải bước ước rời đi.

"Tiểu tử đó thực sự từ chối lời mời từ Dực Minh, hẳn

không có bị ngốc chứ?"

"Nhìn thôi cũng biết là một tên ngốc rồi, chắc chắn hẳn không biết danh tiếng của Dực Minh. Haiz, thật đáng buồn."

“Tôi đoán sau này hắn mà biết được thực lực của Dực Minh, nhất định sẽ đập đầu vô gối mà chết.” Lúc này, ai nấy đều bàn tán xôn xao, khắp nơi không ngừng vang lên.

Ngay cả Sở Nguyệt cũng hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Sở Hành đệ, đệ có biết mình vừa làm gì không? Đó là..."

“Ta biết đó là Dực Minh, tổ chức huyền thoại của nội môn:

“Biết mà vẫn từ chối?ệ..” Sở Nguyệt thực sự không nói nên lời.

“Ta sẽ không tham gia tổ chức mà ta không hiểu rõ, cho. dù là Dực Minh cũng không ngoại lệ."

Sở Hành mỉm cười, một nụ cười bình tĩnh đến lạ thường. Hản không quan tâm những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, hòa vào đám đông một cách tự nhiên, giống như chưa từng để Dực Minh vào mắt.

Sở Nguyệt nhìn về phía Sở Hành biến mất, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Sở Hành đệ, ta ngày. càng không nhìn thấu đệ."

Thực ra, Sở Hành cũng rất bất ngờ trước lời mời của Dịch Minh, nhưng chính sự bất ngờ này lại khiến hắn kiên quyết từ chối, dù sao thì trong người hắn cũng ẩn giấu một bí mật không thể để ai biết được.

Thần lôi cửu sắc là thứ vô cùng đáng sợ, suýt chút nữa đã hủy diệt đại lục Cửu Châu. Nếu như có người biết nó đang ở trong đan điền của Sở Hành, thì có trời mới biết đám cường giả trong đại lục sẽ đối phó Sở Hành thế nào. Cho dù là mổ bụng moi gan thì cũng không phải là không thể. .

Sở Hành rời đi không bao lâu, ở một chỗ bí mật bên ngoài quảng trường, Long huynh Hổ đệ đang đứng đó với vẻ mặt buồn bã, trước mặt bọn họ còn có một thiếu nữ.

Thiếu nữ này có làn da trắng ngần, mắt hạnh mày liễu, khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng hào như quả anh đào. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhưng đã được gọi là một thiếu nữ xinh đẹp, một mỹ nhân tiêu chuẩn.

Thế nhưng vào lúc này, thiếu nữ đang cau mày hỏi Long huynh Hổ đệ: "Ý của các ngươi là hắn từ chối gia nhập Dực Minh chúng ta?"

“Tô Mỹ sư tỷ, những gì bọn ta nói đều là sự thật.” Long huynh Hổ đệ đồng thanh trả lời.

"Đúng là đáng ghét, vậy mà vẫn có người dám từ chối lời mời của Dực Minh chúng ta, đúng là không biết trời cao đất dày." Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt xinh đẹp. hiện lên một tia tức giận.

“Tô Mỹ sư tỷ, thực ra bọn ta cũng không biết tiểu tử kia có cái gì tốt, nhưng dù sao hẳn cũng là người được hai vị kia “điểm mặt”, bảo bọn ta đi chiêu mộ hẳn. Nếu như bọn ta làm gì bất lợi với hẳn, sợ răng...

"Không có gì phải sợ, Dực Minh của chúng ta mời hắn là đã nể mặt lắm rồi, vậy mà hắn lại dám từ chối, đúng là không biết xấu hổ."

"Nếu không để hắn chịu khổ một chút, vậy thì uy nghiêm của Dực Minh chúng ta phải để ở đâu? Chuyện này ta giao cho các ngươi xử lý. Các ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ tỷ của ta, đảm bảo các ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì."

“Được rồi” Đối diện với thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, Long huynh Hổ đệ không hề dám phản bác.

"Còn nữa, ta nói lần cuối cùng, đừng gọi ta là sư tỷ nữa, ta cũng không lớn hơn các ngươi bao nhiêu tuổi." Thiếu nữ liếc nhìn hai người họ rồi rời đi.

Long huynh Hổ đệ lặng lẽ nhìn thiếu nữ rời đi, mãi đến khi bóng dáng xinh đẹp hoàn toàn biến mất, hai người bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm.

"Con nhóc này thực sự khó chiều, sai bảo chúng ta như nô lệ vậy." Bạch Hổ vừa phàn nàn vừa lau mồ hôi trên trán.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!