Khi Tần Thiên vừa nói dứt lời, sắc mặt Ngụy Hướng Đông lập tức trở nên rất khó coi. Hắn được Ngụy Trùng chống lưng, cho dù là những đệ tử trong Huyền Vũ hay trong toàn bộ võ phủ cũng phải cho hắn vài phần thể diện.
Nhưng giờ đây Tần Thiên lại mắng hắn là cái thá gì trước mặt mọi người? Điều này khiến Ngụy Hướng Đông rất mất mặt.
Những đệ tử xung quanh cũng kinh ngạc không thôi khi nghe Tần Thiên trực tiếp mắng chửi, bọn họ cảm thấy Tần Thiên tuổi trẻ ngông cuồng, sau cùng nhất định sẽ chịu thiệt.
Lúc này, Liễu Bằng Vân bước ra nói: “Ngươi là Tần Thiên?”
Tần Thiên gật đầu nói: “Có việc chỉ giáo?”
Sau khi nghe Tần Thiên thừa nhận, Liễu Bằng Vân đột nhiên bật cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa sát ý.
"Ngươi thật sự cho rằng sau khi trở thành kẻ đứng đầu thí luyện thì ngươi có thể tác oai tác oái không đặt ai vào mắt sao? Trong võ phủ Thương Viêm này, bậc anh tài lớp lớp có thể trấn áp ngươi cũng không ít đâu!" Liễu Bằng Vân nhàn nhạt nói.
Cảnh giới của hắn đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp 5 tiểu cảnh giới rồi, tất nhiên không để Tần Thiên vào mắt.
Mọi người chung quanh hiển nhiên đã từng nghe đến tên của Tần Thiên, suy cho cùng tin tức Tần Thiên liên tiếp đột phá thất ải Linh Trận đã truyền khắp võ phủ.
“Tốt hơn là nhẫn nhịn đi, ngươi đơn thương độc mã, không phải đối thủ của bọn họ, nếu cùng bọn họ đối chọi nhất định sẽ chịu thiệt thòi.” Vài đệ tử bên cạnh khuyên Tần Thiên.
Đối với những lời khuyên có thiện ý này, Tần Thiên cười đáp lại. Sau đó, nụ cười của Tần Thiên nhạt đi, nhìn Liễu Bằng Vân, nói: "Ta biết trong võ phủ cao thủ nhiều tựa mây. Nhưng ít nhất thì, chỉ bằng ngươi, chưa đủ để khiến ta phải kiêng dè!"
Lời vừa nói ra, xung quanh im lặng như tờ.
Ngạo mạn, thực sự quá ngạo mạn.
Mọi người nghe thấy lời nói của Tần Thiên quả kiêu căng ngạo mạn vô bờ.
Một người mới võ sư cấp một, lại dám dùng lời lẽ khiêu khích đệ tử cốt cán - võ sư cấp năm, sao hắn dám?
"Hahaha, thật là thú vị, ngươi là người đầu tiên dám nói như vậy với ta! Nếu ta đoán không lầm, cái chết của Liễu Kiếm Tùng hẳn không thể không có liên quan đến ngươi, đúng không? Đã vậy, hôm nay ta sẽ báo thù cho Liễu Kiếm Tùng."
Liễu Bằng Vân phẫn nộ nói, vừa dứt lời, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
Vào thời điểm đó, sau khi sát hạch ở rừng Hắc Phong kết thúc, học viện Huyền Vũ đã cử người đến để kiểm tra thương thế của Liễu Kiếm Tùng.
Vết thương đó trông không giống như bị yêu thú cắn chết chút nào.
Liễu Kiếm Tùng mới vào võ phủ, không có bất kì kẻ thù nào, Ngụy Hướng Đông chỉ bố trí cho hắn một đối thủ, đó chính là Tần Thiên.
Tần Thiên hiện tại thì tốt rồi, trong khi nhóm của Liễu Kiếm Tùng hầu như đều chết ở Rừng Hắc Phong.
Vì vậy, Ngụy Hướng Đông đoán rằng Tần Thiên hẳn đã giết Liễu Kiếm Tùng và những người khác.
“Bây giờ nhìn thái độ của tên tiểu tử Tần Thiên điên cuồng ngang ngược như vậy, Liễu công tử nhất định là do hắn giết!” Ngụy Hướng Đông một bên thêm dầu vào lửa.
“Tuy nhiên, đối phó với loại rác rưởi này, chỉ cần ta ra tay, Liễu sư huynh đừng để bẩn tay.”
Rõ ràng là Ngụy Hướng Đông đang nịnh bợ Liễu Bằng Vân.
Liễu Bằng Vân nghe vậy cũng thấy rất thích thú, hắn gật đầu nói: “Được rồi, đừng để ta thất vọng.”
Ngụy Hướng Đông chậm rãi bước đến gần Tần Thiên, nói: “Đắc tội Liễu sư huynh, ngươi hối hận cũng muộn rồi.”
Hắn nói xong liền ra tay với Tần Thiên. Tuy nhiên, Tần Thiên không chút kiêng dè Ngụy Hướng Đông. Cảnh giới của Ngụy Tương Đông chỉ là võ sư cấp bốn cảnh giới trung cấp mà thôi, nếu đối đầu, hắn không phải là đối thủ của Tần Thiên.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Dừng tay!” Sau khi giọng nói vang lên, một thanh niên hắc y đi tới can ngăn Tần Thiên và Ngụy Hướng Đông.
"Triển Hoành Dương, ngươi làm gì ở đây? Coi chừng ta phế ngươi!" Ngụy Tương Đông hung hăng nói.
Hắc y thanh niên đột nhiên xuất hiện, tên hắn ta là Triển Hoành Dương, cũng là đệ tử của học viện Bạch Hổ.
“Ngươi là Tần Thiên sư đệ”? Triển Hoành Dương hỏi.
Tần Thiên gật gật đầu, nhưng hắn không hề quen biết người trước mặt này. "Thật tốt quá, bây giờ cuối cùng ta cũng gặp được một người từ Phi Ưng tông. Ta tên là Triển Hoành Dương. Ta nghe Khương sư muội kể rằng đệ đến từ Phi Ưng tông. Ta cũng đến từ Phi Ưng tông. Ba năm trước ta đến võ phủ tu luyện, hơn nữa chúng ta đều là người của học viện Bạch Hổ.”
Triển Hoành Dương có chút kích động nắm lấy tay Tần Thiên nói, như thể vừa mới tìm thấy người thân của mình vậy.
Nghe hắn giải thích, Tần Thiên mới hiểu ra.
Khương sư muội mà Triển Hoành Dương nhắc đến có thể là Khương Tuyết U.
"Ta cũng nghe nói Tông chủ đã tạ thế, Phi Ưng tông giờ đã đổi chủ. Nhưng đừng lo lắng, tương lai ắt sẽ có ngày ta nhất định giúp ngươi chiếm lại Phi Ưng tông, báo thù cho Tông chủ!" Triển Hoành Dương nghiêm túc nói.
Trong lòng Tần Thiên có chút cảm động, trên đời này có vô số người nịnh hót, nhưng chẳng mấy ai nguyện giúp người trong hoạn nạn. Bây giờ Tần gia thất thế nhưng Triển Hoành Dương vẫn sẵn sàng giúp đỡ Tần Thiên, quả thật là hiếm có khó tìm.