Nhìn thấy Tần Xuyên ra tay bất ngờ, Diệp Đình Nhi cũng không kịp ngăn cản.
"Với thủ đoạn của Tần Thiên công tử, chắc là có thể ứng phó được." Diệp Đình Nhi thầm nghĩ.
Có không ít vị khách xung quanh đều hứng thú vây xem.
Tần Thiên đứng ở đó không thèm nhúc nhích.
"Sao nào? Bị dọa ngu rồi đúng không?" Tần Xuyên cười lạnh, sức lực ra tay cũng không hề giảm bớt.
Nếu như là Tần Thiên của trước đây chỉ sợ sẽ bị đánh cho trọng thương.
Nhưng hiện tại điều đó sẽ không thể xảy ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Xuyên đánh một chưởng vào người của Tần Thiên.
Thấy một màn như vậy, Diệp Đình Nhi há to miệng kinh ngạc: "Không thể nào, với thủ đoạn của Tần Thiên công tử sao lại không tránh được?"
"Ha ha ha, phế vật mãi là phế vật, chỉ có thể đứng yên chịu đánh..."
Thế nhưng tiếng cười của Tần Xuyên nhanh chóng bị dập tắt.
Bởi nơi hắn đánh trúng chỉ là một nơi trống không, còn cơ thể của Tần Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng hắn.
"Đây....đây là tàn ảnh? Thật không ngờ tốc độ của Tần Thiên công tử lại có thể nhanh đến như vậy!" Diệp Đình Nhi cảm thán.
Mọi người xung quanh cũng khiếp sợ vô cùng.
Phải biết tốc độ phải nhanh đến một mức độ nhất định mới có thể xuất hiện tàn ảnh.
Bọn họ rất khó để tưởng tượng ra một tên võ giả lại có thể lưu lại tàn ảnh.
Ầm!
Trong nháy mắt, thân thể của Tần Xuyên trúng một đòn mạnh mẽ ngã thẳng xuống đất.
Loại người như hắn thì Tần Thiên có thể dạy cho một bài học không hề nương tay.
"Tên phế vật nhà ngươi vậy mà dám đánh lén ta! Muốn chết phải không!" Tần Xuyên bị mất mặt trước nhiều ngươi như vậy đương nhiên giận dữ vô cùng, hắn ta bò dậy định đánh tiếp.
Nhưng Tần Thiên lại hơi nhíu mày.
Hiện tại cơ thể hắn vẫn còn yếu, linh khí cũng có hạn.
Tốc độ nhanh như vừa nãy là bởi vì hắn đã thi triển một bộ võ kỹ thân pháp của đời trước “Tuyệt ảnh thiên huyễn thân”.
Một đời trước của hắn khi còn chưa bước vào cảnh giới võ đế đã dựa vào Tuyệt ảnh thiên huyễn thân thoát thân khỏi bốn vị cường giả Võ thánh liên thủ vây công.
Có thể nói bộ võ kỹ thân pháp này dù có tìm ở cả đại lục Nguyên Linh cũng không thể tìm ra bản nào.
Có điều bây giờ Tần Thiên chỉ có thể thi triển ra một chút ít thứ cơ bản.
Mà Tần Xuyên đã đạt tới trình độ võ giả cấp bốn, nếu cứng đối cứng với hắn thì Tần Thiên chắc chắn sẽ chịu thiệt.
"Dừng tay!" Lúc này Diệp Đình Nhi vội vàng hô lớn.
Vừa rồi Tần Thiên thi triển một chiêu kia đã khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Theo như nàng thấy, Tần Thiên cũng không phải người thường, bản thân nàng là chủ nhân của Tử Kim Các, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Tần Thiên.
"Đây là chuyện của ta và tên phế vật này, ngươi dựa vào gì muốn nhúng tay vào?" Tần Xuyên nhìn về phía Diệp Đình Nhi nói.
"Tần công tử là khách quý của Tử Kim Các chúng ta, nếu như ngươi còn dây dưa nữa thì đừng trách bản Các Chủ không khách khí." Diệp Đình Nhi lạnh lùng nói.
Khi nàng đang nói thì sau lưng đã xuất hiện một vị lão giả, trông ông ta vô cùng bình thường nhưng Tần Thiên lại không phát giác ra, với thực lực của người này chắc hẳn là một vị cường giả.
Quả nhiên khi Tần Xuyên bắt gặp ánh nhìn của vị lão giả kia thì như gặp phải đại địch.
Cuối cùng, hắn chỉ đành phải buông ra một câu cay độc: "Tần Thiên, ngươi cứ đợi đấy, ta không tin Tử Kim Các có thể bảo vệ ngươi được cả đời!"
Nói xong, Tần Xuyên thất thểu rời đi.
Tần Xuyên quay người nói tạ ơn với Diệp Đình Nhi rồi hắn cầm ngân phiếu hướng về phía Hồi Xuân Đường.
Sau khi hắn rời đi, Diệp Đình Nhi nói với lão giả đứng bên cạnh mình: "Lý lão, ngươi thấy Tần Thiên như thế nào?"
Mới vừa này mọi sự phát sinh ở đây Lý lão ở phía sau màn đều chứng kiến vô cùng rõ ràng.
"Người này có thể viết lại võ kỹ, điều này người bình thường không thể nào làm được."
"Vừa nãy hắn thi triển ra tàn ảnh đến cả lão phu cũng có chút khiếp sợ. Có điều với tuổi tác và tu vi hiện tại của hắn thì rất khó có thể dựa vào thực lực của bản thân thi triển ra chiêu thức ấy. Đó có khả năng là một võ kỹ thân pháp cao minh nào đó.
"Hơn nữa mấy năm nay, Phi Ưng tông vẫn luôn đồn rằng đây là một công tử phế vật. Lão phu hoài nghi, hoặc là hắn đã gặp được kỳ ngộ nào đó, hoặc là sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm. Có điều người cứ nhớ kỹ, mặc kệ là điều gì, người đều không nên đắc tội với người này." Lý lão nói.
"Đình Nhi hiểu rõ rồi." Nghe được mấy lời này, Diệp Đình Nhi trịnh trọng gật đầu.
......
Hồi Xuân Đường là một nơi chuyên bán đan dược, linh thạch.
Hiện tại, trong tay Tần Thiên đã có đủ ngân lượng, đương nhiên phải dùng tài nguyên tu luyện tốt nhất, đề cao thực lực.
"Vị công tử này, xin hỏi ngài cần gì?" Tần Thiên vừa bước vào cửa đã có một thị nữ xinh đẹp chào đón nhiệt tình hỏi thăm.
Tần Thiên trầm ngâm một lát, tiếp theo nói một mạch: "Ba mươi viên Thối thể đan, mười viên Cố bản bồi nguyên đan, năm mươi khối linh thạch thượng đẳng, lại thêm năm bình Đoạn thể linh dịch. Hơn nữa, mỗi loại đều phải có chất lượng tốt nhất.”
Bởi vì chỉ có dùng tài nguyên tốt nhất mới có thể tạo cho mình một căn cơ thật vững chắc, không để lại bất cứ hậu họa nào.
Nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của thị nữ kia lộ ra một vẻ vô cùng giật mình.
"Công… công tử, ngài không phải đang đùa chứ? Mấy thứ này ít nhất cũng phải tốn mấy vạn lượng đấy!" Thị nữ cẩn thận nhắc nhở, nàng sợ lát nữa Tần Thiên không trả nổi tiền thì sẽ xấu hổ.
"Ngươi nhìn ta giống như đang nói đùa sao?" Tần Thiên nhún nhún vai nói.
Vừa nói Tần Thiên vừa rút ngân phiếu ra, vị thị nữ kia hít một hơi thật sâu, nàng còn chưa được nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy.
"Xin ngài đợi một lát.". truyện ngôn tình
Nàng nhanh chóng mời chủ sự của Hồi Xuân Đường tới, đây là một đơn hàng lớn, nàng không thể tự quyết được.
Vị chủ sự kia cũng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón Tần Thiên, hắn cho thị nữ đi châm trà rót nước, còn bản thân chủ sự tự mình kiểm kê linh thạch cùng đan được cho Tần Thiên.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, vị chủ sự trung tuổi kia tươi cười nói: "Vị công tử này, số linh thạch và đan dược này giá gốc là tám vạn hai, chúng ta chỉ lấy ngài sáu vạn bốn ngàn hai, xem như đây là thành ý của Hồi Xuân Đường chúng ta."
Phải biết rằng mặc dù sinh ý của Hồi Xuân Đường cũng khá ổn nhưng mười ngày nửa tháng cũng không gặp được một khách hàng như Tần Thiên, bọn họ đương nhiên không thể lơ là.
"Vậy cảm tạ các ngươi." Tần Thiên cười nhận lấy linh thạch và đan được.
Những thứ tài nguyên này cũng đủ để hắn sử dụng khá lâu.
Sau khi rời khỏi Hồi Xuân Đường, Tần Thiên cảm thán: "Ngân lượng tiêu nhanh quá."
Chỉ còn lại vài ngàn lượng, Tần Thiên quyết định đi mua một cái vòng tay ngọc tinh cho dì Ngọc.
Cái vòng tay này có thể tản ra luồng linh khí nhẹ, nếu như Lăng Ngọc đeo bên người sẽ có lợi.
Quay về Phi Ưng tông, Tần Thiên đưa luôn vòng tay cho Lăng Ngọc, nói gì nàng cũng không chịu nhận.
Tần Thiên bất đắc dĩ phải nói là hắn nhặt được Lăng Ngọc mới chịu nhận.
Tần Thiên có thể nhìn ra là Lăng Ngọc rất thích cái vòng tay kia.
"Dì Ngọc, mấy năm nay người đã cực khổ rồi, đợi đến lúc con trở nên mạnh mẽ sẽ báo đáp người." Tần Thiên tự nhủ trong lòng.
Sau đó, Tần Thiên vào rừng tìm thấy một mảnh đất trống ngồi xếp bằng xuống.
Nơi này có rất ít người đến, hắn tu luyện ở đây sẽ không bị người khác quấy rầy.