Vốn dĩ Ngụy Xung còn nghi ngờ này kia nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trên gương đồng thì ông ta chỉ có thể ngậm miệng.
Đám người bên học viện Huyền Vũ đều im lặng không lên tiếng.
Lần này bọn họ hoàn toàn bị Tần Thiên nghiền nát dưới lòng bàn chân.
“Tần Thiên đại ca lợi hại thật đó, nhất định ta phải noi gương hắn, tu hành cho tốt.” Chương Bác nói với giọng vô cùng sùng bái.
Chương Tuyết nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tần Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng hâm mộ lạ thường.
Chẳng qua trong lòng cô cũng tự hiểu rõ, Tần Thiên ưu tú như thế cô ấy không xứng với hắn chút nào cả.
Mộ Dung Sơn Hà siết chặt tay thành nắm đấm. Nếu không phải do Tần Thiên bỗng đâu nhảy ra thì chắc chắn hạng nhất trong cuộc thí luyện lần này của Võ Phủ là hắn ta.
“Lão phu thấy tò mò lắm, nếu Tần Thiên qua được cả bảy cửa ải thì tại sao hắn lại bước ra trước?” Ngụy Xung trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi.
Thật ra thì không ít người ở đây cũng tò mò như thế.
Nếu qua cả bảy cửa thì chắc chắn là hao phí rất nhiều thời gian mới đúng.
“Này thì có cái gì mà lạ kỳ đâu? Hắn bước ra trước chứng tỏ tốc độ vượt ải của hắn nhanh thôi.” Chu Chỉ Lan đứng ở bên cạnh nói.
Cô vừa mới dứt lời thì A Hỏa một thân thương tích bước ra khỏi phòng tối.
Sau khi nhìn thấy A Hỏa, Ngụy Xung liền vội vàng hỏi: “Ngươi có đến được cửa thứ bảy không?”
Ông ta vô cùng trông chờ rằng A Hỏa sẽ trả lời là có.
Nhưng A Hỏa lại lắc đầu nói: “Ta chỉ vào được đến cửa thứ tư, cuối cùng thất bại trong trận đấu với con rối giáp vàng ở đó.”
Thương tích trên người hắn cũng là do con rối giáp vàng ban tặng.
Nghe thấy vậy, Ngụy Xung thất vọng tràn trề hỏi: “Vậy tại sao giờ ngươi mới ra ngoài? Tần Thiên qua hết cả bảy ải còn ra ngoài sớm hơn ngươi nữa.”
Khi nói tới câu cuối, trong giọng nói của ông ta biểu lộ rõ sự bất mãn cùng cực.
Ông ta bất mãn bởi vì biểu hiện của A Hỏa không bằng Tần Thiên, làm cho ông ta mất hết thể diện.
Nghe Ngụy Xung nói như thế, trong mắt A Hỏa lóe lên vẻ khiếp sợ.
Quá trình vượt ải thứ tư đã suýt chút nữa cướp đi nửa cái mạng của hắn. Thế nhưng Tần Thiên còn qua được cả cửa thứ bảy, đúng là khó mà tưởng tượng ra nổi.
“Ở cửa thứ tư có đến tám con rối giáp vàng hơp tác với nhau, chúng thật sự quá mạnh. Ta bị con rối giáp vàng đả thương, phải ngồi trong đó chữa thương đến tận bây giờ mới ra.” A Hỏa giải thích.
"Phế vật!" Ngụy Xung hừ lạnh nói.
Nếu là bình thường, có thể vào được cửa thứ tư đã được khen nức nở rồi.
Nhưng bây giờ, dưới “hào quang” của chuyện Tần Thiên có thể qua được tận bảy tầng thì biểu hiện của A Hỏa đúng là không đáng nhắc tới.
Lúc này, Viên Thanh Bình, Lý Không Nham cùng các nhân vật cấp trưởng lão khác quay sang nói với Vu Xuân Thu: “Vu hộ pháp, không ngờ người chiến thắng lần này lại là học viện Bạch Hộ các người!”
“Dựa theo thiên phú của Tần Thiên, e rằng ngay cả phủ chủ cũng muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền đó!”
Nghe đám Viên Thanh Bình nói như thế, Vu Xuân Thu đã vui đến độ mặt mày nở hoa.
Biểu hiện của Tần Thiên càng xuất sắc, gương mặt ông ấy càng thêm rực rỡ.
“Tiểu sư đệ quả nhiên khiến chúng ta nở mày nở mặt mà!” Khương Tuyết U nói với giọng vô cùng hưng phấn.
Lần này học viện Bạch Hổ bọn họ quả thực vô cùng hãnh diện.
"Hừ, tiểu nhân đắc chí!" Ngụy Xung hừ lạnh, đang định phất tay áo rời đi, lại bị Vu Xuân Thu ngăn cản không cho đi.
"Ngụy trưởng lão, lấy ra đi!" Vu Xuân Thu đưa tay ra, cười nói.
Tất nhiên thứ ông ấy nói tới chính là tiền cá cược giữa hai người bọn họ, một triệu lượng bạc.
Trước đó hai người họ đã cá cược với nhau xem liệu Tần Thiên có thể qua được cửa thứ năm hay không?
Và với kết quả hiện tại, Tần Thiên qua được tận bảy cửa, nên chắc chắn Vu Xuân Thu toàn thắng, dù Ngụy Xung muốn quỵt nợ thì trước mặt nhiều người thế này ông ta cũng không có cách nào quỵt được.
Ông ta vô cùng không tình nguyện lôi ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Vu Xuân Thu.
Vu Xuân Thu đếm đếm rồi cao giọng nói: “Ngụy trưởng lão, chỗ này mới chín trăm nghìn lượng thôi, còn thiếu một trăm nghìn lượng nữa nhé!”
Lời này của ông ấy khiến nét mặt già nua của Ngụy Xung đỏ bừng, ông ta hừ lạnh nói: “Vu Xuân Thu, ngươi đừng có mà quá đáng.”
“Lúc trước khi nói tiền cược, tất cả mọi người đều nghe thấy. Ngươi đường đường là trưởng lão của học viện Huyền Vũ lại không có nổi mười nghìn lượng lượng hay sao?” Vu Xuân Thu cố ý châm chọc nói.
Lần này coi như ông ấy đã tìm về được chút mặt mũi, có thể hung hăng xả giận trước mặt Ngụy Xung.
“Lão phu… bây giờ lão phu không mang theo nhiều ngân phiếu như thế. Hôm khác ta sẽ đưa cho ngươi sau.” Ngụy Xung tức giận đáp lại, sắc mặt ông ta bây giờ đều đã biến thành màu gan heo.
“Được, ta tin tưởng Ngụy trưởng lão lần này, ngươi không thể nói không giữ lời đâu nhé! Ha ha ha!” Vu Xuân Thu cất tiếng cười lớn.
Tiếp đó, Ngụy Xung dẫn theo người của học viện Huyền Vũ, nổi giận đùng đùng rời khỏi nơi này.
Lúc này, Mộ Dung Sơn Hà của học viện Thanh Long mới mở miệng: “Chị, ta có thể nhìn xem Tần Thiên vượt qua cửa thứ năm như thế nào không?”