“Cược thế nào?” Vu Xuân Thu hỏi.
Ngụy Xung nói thẳng: “Nếu Tần Thiên vào được cửa thứ năm, ta sẽ đưa ngươi một triệu lượng. Nếu hắn không vào được, ngươi phải đưa lại cho ta một triệu lượng. Dám cá không?”
Ông ta vừa nói xong, đám người Lý Không Nham đều giật mình.
Lần này Ngụy Xung chơi hơi lớn rồi đấy.
“Sư tôn, hắn chỉ đang khiêu khích ngài thôi, ngài không cần cá cược với hắn đâu ạ. Trong vòng mười năm trở lại đây, số người có thể vào được cửa thứ năm, có thể nói hiếm như lông phượng sừng lân, đã ít lại càng thêm ít. Bây giờ tiểu sư đệ mới ở cảnh giới võ giả, có thể vào tới cửa thứ ba đã là không tệ rồi.” Khương Tuyết U ở bên cạnh nhắc nhở.
Không chỉ Khương Tuyết U nghĩ như vậy, mà cả đám Lý Không Nham cũng cảm thấy thế.
Năm nay có một Mộ Dung Sơn Hà tới được cửa thứ tư đã đủ khiến người khác chấn động và kinh ngạc vô cùng rồi.
Mọi người đều cảm thấy không thể nào có chuyện lại xuất hiện thêm một Mộ Dung Sơn Hà thứ hai.
“Vu hộ pháp, nếu ngươi không dám đánh cược, vậy thì thôi. Dù sao học viện Bạch Hổ đã xuống dốc nhiều năm, căn cơ bên trong chắc cũng sắp kiệt quệ cả rồi.” Ngụy Xung nói bằng giọng giễu cợt.
Ai cũng biết chuyện mấy năm nay học viện Bạch Hổ xuống dốc là một cây gai trong lòng Vu Xuân Thu.
Ngụy Xung nói chuyện này ra chính là muốn khích tướng ông ấy.
“Không phải chỉ là một triệu thôi sao? Cược thì cược!” Vu Xuân Thu chém đinh chặt sắt nói.
Nghe ông ấy nói vậy, đám người Lý Không Nham thoáng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lần này Vu Xuân Thu hơi manh động.
“Sư tôn…” Khương Tuyết U muốn nói lại thôi.
“Vi sư biết con muốn nói gì. Nhưng nếu ngay cả chúng ta cũng không tin Tần Thiên, vậy còn ai tin tưởng nó đây chứ? Hơn nữa, một triệu lượng mà chúng ta thắng được trước đó, cùng với vinh dự của học viện Bạch Hổ này, tất cả đều do Tần Thiên mang lại. Nên dù lần này có thua thì đã sao?” Vu Xuân Thu nói.
Khương Tuyết U gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.
Trong lúc mọi người ở đây bàn tán xôn xao, ở căn phòng nhỏ tối om trong linh trận của cửa thứ tư bỗng tỏa ra ánh sáng.
Điều này nói lên rằng đã có người tới được cửa thứ tư.
Sau khi thấy cảnh này, nhịp thở của mọi người cũng dần nhanh hơn.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ thêm một người nữa có thể vào tới cửa thứ năm sao?
“Chắc là Thanh Thanh, trong đám người vượt ải hôm nay chỉ có cảnh giới của nó là cao nhất – Võ sư cấp ba.” Vị phu nhân xinh đẹp của học viện Chu Tước nói.
Lục Thanh Thanh được bà ta ký thác hy vọng rất lớn.
Tuy cả Lục Thanh Thanh lẫn Mộ Dung Sơn Hà đều là võ sư cấp ba, nhưng năm nay cô ta đã mười bảy tuổi, so ra thì thiên phú của Mộ Dung Sơn Hà cao hơn.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Không qua bao lâu, một bóng người chật vật lao ra khỏi phòng tối, người này chính là Lục Thanh Thanh.
Sau khi thấy rõ người chạy ra là cô ta, mấy vị trưởng lão và hộ pháp đều giật nảy cả mình.
Nhất là vị phu nhân xinh đẹp của học viện Chu Trước. Bà ta không tin nổi vào mắt mình, hỏi lại: “Thanh Thanh, sao con lại ra ngoài rồi? Chẳng lẽ người xông tới được cửa thứ tư không phải con sao?”
Lục Thanh Thanh xấu hổ lắc đầu, nói: “Thật xin lỗi, là con vô dụng, không thể vào được cửa thứ tư.”
Lần này tới lượt mấy người còn lại cảm thấy khó mà tin.
Rốt cuộc người vào được cửa thứ tư vừa rồi là ai?
“Chú à, chắc chắn người đó là A Hỏa rồi. Tuy cậu ta chỉ mới là võ sư cấp hai, nhưng ta biết một điều, tiềm lực của người này vô cùng lớn. Chỉ là bởi vì A Hỏa xuất thân thấp hèn nên mới trở thành người hầu của Liễu Kiếm Tùng.” Ngụy Hướng Đông nói.
“Ha ha ha, nếu là vậy, xem ra lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi! Lần này ta phải hạ nhục Vu Xuân Thu một trận mới được! Lão già này còn muốn diễu võ giương oai trước mặt ta hả, nằm mơ đi.” Ngụy Xung híp mắt nói.
Lúc này, trong phòng tối, Tần Thiên đã đi tới cửa thứ tư.
Bỗng một giọng nói vang lên bên tai hắn.
“Cửa này có tổng cộng ba trận đấu. Mỗi trận sẽ có tám con rối cấp cao xuất hiện. Trong trận thứ nhất, người vượt ải cần đánh bại tám con rối, trận thứ hai cần giải quyết ít nhất năm con rối, còn trận thứ ba phải đánh bại ít nhất một con rối.”
Sau khi giọng nói dừng lại, từ bốn phương tám hướng xung quanh Tần Thiên lập tức xuất hiện tám con rối cấp cao giống nhau như đúc.
Bọn chúng mặc áo giáp đồng, tay cầm kiếm sắt, ánh mắt trống rỗng, nhưng mỗi một con rối giáp đồng đều đạt tới cảnh giới võ giả cấp chín.
Nếu tám con rối giáp đồng cấp cao cùng nhau xông lên là có thể đánh bại đệ tử võ sư cấp một.
“Cái này đối với ta mà nói cũng không khó lắm.” Tần Thiên ung dung nói.
Ngay lập tức, tám con rối cấp cao giáp đồng kia đồng thời ra tay, bao vây lấy Tần Thiên.
Bọn chúng phối hợp tương đối chặt chẽ, hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở dốc.
Có điều, đối với Tần Thiên mà nói, công kích của tám con rối giáp đồng cấp cao này có chút cứng ngắc.
Tần Thiên ra tay nhanh như chớp, rất nhanh đã làm rối loạn sự phối hợp của bọn nó.
Sau mười lần giao đấu, vòng chiến đấu thứ nhất kết thúc, toàn bộ tám con rối giáp đồng cấp cao bị đánh bại.
Trận chiến thứ hai bắt đầu, lần này là tám con rối giáp bạc cấp cao chia ra canh giữ ở tám hướng
Thực lực của bọn nó cũng tăng lên so với vòng trước, mỗi một con rối giáp bạc đều đạt tới trình độ của võ sư cấp một.
“Nếu những con rối giáp bạc này liên thủ với nhau, e rằng võ sư cấp ba bình thường cũng không phải đối thủ của bọn nó. Có điều, ta đã luyện tới võ giả cấp mười, còn thêm võ kỹ, đủ để đánh bại bọn nó.” Tần Thiên vô cùng tự tin.