Liễu Kiếm Tùng thấy vậy tưởng rằng Tần Thiên đã trúng đòn, trong lòng hắn ta liền vui mừng khôn xiết.
“Chống lại học viện Huyền Vũ, ngươi chỉ có con đường chết thôi!” Liễu Kiếm Tùng nhanh chóng tới gần, định giết Tần Thiên.
Lúc này, sức mạnh hỗn độn sau lưng Tần Thiên chặn đứng sức mạnh của Liệt Vân cung.
Tuy thế nhưng bản thân Liệt Vân cung đã là một linh khí thượng phẩm, cùng với sức mạnh của võ giả cấp hai Liễu Kiếm Tùng đã trực tiếp tiêu tán sức mạnh của luồng hỗn độn đó. Sau đó,Tần Thiên buộc phải đối đầu trực tiếp với Liễu Kiếm Tùng.
"Gì chứ? Sao ngươi không bị thương?" Sau khi sức mạnh hỗn độn tiêu tán, nhìn thấy Tần Thiên đến một sợi tóc cũng chẳng tổn hại gì, Liễu Kiếm Tùng lấy làm kinh ngạc. Với mũi tên vừa rồi, hắn chắc chắn có thể làm trọng thương một võ giả cấp ba, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng với Tần Thiên. Thật kì lạ!
"Ngạc nhiên lắm chứ hả? Hôm nay, ngươi phải chết!" Tần Thiên nhìn chằm chằm Liễu Kiếm Tùng, trong mắt tràn đầy sát ý. Nếu vừa rồi Tần Thiên không kích hoạt hỗn độn chi lực vào thời khắc mấu chốt, nói không chừng bây giờ hắn đã trọng thương. Nói xong, hắn chưởng vào người A Hỏa một chưởng, đánh hắn ta cho đến khi hắn ta thổ huyết văng ra xa, sau đó mới quay lại tìm giết Liễu Kiếm Tùng.
"Tên giả thần giả quỷ kia, ngươi có thể né một lần, còn có thể né lần thứ hai sao?"
“Nhân Thiên Ấn!”
Liễu Kiếm Tùng rống lên một tiếng, linh lực trong lòng bàn tay phun trào, hóa thành một cái ấn ký trong lòng bàn tay, đẩy về hướng Tần Thiên.
Hắn ta tu luyện Võ kỹ này là bậc Huyền cấp thấp, ngay cả trong Thương Viêm Võ Phủ cũng chỉ có một số ít người có thể tu luyện được, uy lực cũng khá mạnh.
“Phục Hổ!”
“Cầm Long!”
Tần Thiên không có chút e dè thi triển võ công, tung ra hai chiêu thức đầu tiên của Ngự Long Thần Quyền.
Sau khi thăng cấp lên võ sư Cửu Trọng, linh lực trong cơ thể hắn so với lúc trước đã tăng lên gấp mấy lần, số lượng kinh mạch đã khai thông trong cơ thể cũng gấp ba lần võ tu cùng cảnh giới.
Hắn tung ra một cú đấm bất ngờ.
Bùm!
Ngay sau đó, quyền chưởng của hai người va chạm kịch liệt. Thực vật tứ phía tán loạn, hòn đá cũng bị chấn động trở nên nát như tương.
Tiếp đó, mọi người nhìn thấy thân thể Liễu Kiếm Tùng dường như bị va chạm mạnh, bay ra ngoài như diều đứt dây. Cú đấm của Tần Thiên đã phá vỡ Nhân Thiên Ấn của Liễu Kiếm Tùng, khiến hắn bị thương nặng nề.
“Tần Thiên, ta giết ngươi!” Liễu Kiếm Tùng rống lên một tiếng.
Hắn lại lấy ra Liệt Vân cung, nhắm vào Tần Thiên. Đáng tiếc nếu đánh tầm xa thì hắn có ưu thế rất lớn, nhưng nếu là cận chiến, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Tần Thiên. Tần Thiên thi triển thân pháp, cước chân như gió, trong nháy mắt đã bắt được Liễu Kiếm Tùng.
"Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Ta không tin ngươi thật dám giết ta!" Liễu Kiếm Tùng lúc này cảm thấy vô cùng hổ thẹn cùng nhục nhã.
Chống lưng cho hắn ta là Liễu gia ở Đế đô, thế lực rất lớn, cho dù là hoàng thân quốc thích đi chăng nữa cũng phải cho Liễu gia chút mặt mũi. Chính vì điều này, Liễu Kiếm Tùng không chút sợ hãi.
"Thiên Vương Lão Tử Ta còn có thể giết, ngươi nghĩ ta không giết được ngươi sao?"
Dứt lời, Tần Thiên dùng sức bóp chặt, trực tiếp bẻ gãy cổ Liễu Kiếm Tùng. Toàn bộ quá trình không hề dây dưa lề mề. Những thuộc hạ còn lại của Liễu Kiếm Tùng nhìn thấy cảnh tượng này kinh ngạc đến trừng mắt, há mốc mồm. "Tần Thiên, ngươi có biết mình đã làm gì không? Hắn là công tử Liễu gia đấy, ngươi vậy mà dám giết hắn, cứ chờ người Liễu gia điên cuồng báo thù đi!"
Nghe vậy, Tần Thiên nhíu nhíu mày. Xem ra tên Liễu Kiếm Tùng này lai lịch không nhỏ, bằng không, làm sao có thể có nhiều người cam tâm bán mạng vì hắn ta.
“Giết hết bọn chúng, không chừa một ai. Như vậy tin tức sẽ không bị lộ ra ngoài!” Tần Thiên thờ ơ nói.
Tần Thiên ở kiếp trước xuyên qua đại lục Nguyên Linh không biết đã giết chết bao nhiêu địch nhân, cho nên hắn đương nhiên hiểu được đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Đám người Chương Tuyết sửng sốt trong giây lát, dù sao bọn họ cũng chưa từng giết nhiều người như vậy.
“Làm mau.” Tần Thiên hét lên.
Bây giờ, bọn họ và Tần Thiên đang ở trong tình cảnh châu chấu buộc vào một sợi dây, có họa cùng hưởng, có phúc cùng chịu, cho nên bọn họ sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của Tần Thiên.
Chẳng bao lâu, hai bên lại tiến vào trạng thái chiến đấu.
A Hỏa thì đang bị thương, còn Liễu Kiếm Tùng thì vừa bị giết, đối phương đã không còn người nào chống đỡ, đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt bọn họ.
Bọn họ thấy vậy rất nhanh liền đã bỏ chạy tứ phía.
Tần Thiên tính toán đi theo truy lùng những người đó.
Nhưng hắn ta bỗng nhận thấy có một luồng huyết mạch có hình cung tên nổi lên từ cơ thể Liễu Kiếm Tùng.