Mục Chấn Thiên mang theo một đội ngũ lớn mạnh như thế lao vào Phi Ưng tông là điều mà Tần Ưng không thể đoán được.
Lúc này ánh mắt của các vị cường giả trong Phi Ưng tông đều ánh lên vẻ đề phòng, nhìn gắt gao về phía đối phương.
"Đại ca, ngươi tới rất đúng lúc. Tên tiểu tạp chủng này đã giết Lâm Nhi! Ta muốn hắn phải đền mạng!" Tông chủ phu nhân chỉ vào Tần Thiên quát tháo một cách điên cuồng.
Nghe được lời này, ánh mắt Mục Chấn Thiên ngưng lại: "Ngươi nói cái gì? Không phải ngươi sai người đến nói cho ta cánh tay của Xuyên Nhi đã bị phế sao? Sao giờ Lâm Nhi cũng xảy ra chuyện rồi?"
Tần Ưng đứng bên cạnh nghe thấy lời của Mục Chấn Thiên lập tức hiểu ra mục đích tông chủ phu nhân mời Mục Chấn Thiên đến đây.
"Người phụ nữ ngu xuẩn này, thích làm lớn chuyện lên!" Tần Ưng mắng trong lòng.
Tông chủ phu nhân vừa trải qua nỗi đau mất con đã sớm không còn quan tâm đến gì nữa rồi.
Điều nàng muốn làm nhất bây giờ là báo thù cho Tần Lâm.
"Chính là tên súc sinh này, hắn không chỉ phế đi cánh tay của Xuyên Nhi, vừa rồi Lâm Nhi cũng mới chết thảm dưới tay hắn. Đại ca, ngươi nhất định phải làm chủ cho mẹ con chúng ta." Tông chủ phu nhân khóc lóc kể lể.
Nghe xong mấy lời lên án này, Mục Chấn Thiên tức run người, hắn trừng mắt về phía Tần Thiên quát: "Tiểu súc sinh, còn chưa cút lại đây nhận cái chết?"
Nói xong hắn định ra tay bắt lấy Tần Thiên.
Lúc này Tần Thiên còn đang tự hỏi làm sao để ứng phó.
Nếu đổi lại là trước đây, loại mặt hàng như Mục Chấn Thiên trong mắt Tần Thiên cũng chỉ là một con kiến không đặt vào mắt chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát.
Nhưng hiện tại thì khác rồi, mặc dù khoảng thời gian này Tần Thiên tiến bộ rất nhanh nhưng cũng mới chỉ là võ giả cấp bảy mà thôi.
Cho dù có thi triển ra mọi con bài chưa lật thì cũng khó chống lại một tên cường giả chuẩn bị thành võ linh.
Huống chi thuộc hạ của Mục Chấn Thiên còn có hai gã võ sư cấp chín, điều này cực khó.
"Dừng tay!" Ngay lúc Mục Chấn Thiên định ra tay thì Tần Ưng hét lớn một tiếng chắn trước mặt Tần Thiên.
Giờ khắc này Tần Thiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người bảo vệ.
Hắn của đời trước là một cô nhi, hoàn cảnh tu luyện cực kỳ khó khăn.
Hắn hoàn toàn dựa vào nghị lực hơn người cùng với cơ duyên mới có thể trở thành võ đế, mọi gió mưa bão táp hắn gặp phải đều phải tự mình chống đỡ.
Hiện tại hắn phát hiện cảm giác được người bảo vệ cũng tốt lắm.
"Tần Thiên là con của ta, ta xem ai dám đụng đến hắn." Tần Ưng giơ hai cánh tay ra giống như một con hùng ưng bảo vệ Tần Thiên phía sau lưng.
"Hay lắm tên Tần Ưng này, chẳng nhẽ Tần Lâm và Tần Xuyên không phải là con của ngươi? Chúng nó một đứa bị giết một đứa bị phế đi cánh tay, ngươi lại làm như không thấy. Nếu ngươi đã muốn bao che cho hắn vậy ta cũng sẽ diệt luôn cả ngươi!" Mục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
Giờ khắc này phần đông cường giả của Phi Ưng tông đều chạy tới cầm lấy đao kiếm lên tay giằng co với đám người Mục Chấn Thiên.
"Tần Ưng, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự vì tên tiểu tạp chủng kia mà cá chết lưới rách với chúng ta sao?" Tông chủ phu nhân chất vấn hắn.
Mục Chấn Thiên thản nhiên nói: "Tam muội, đừng nói mấy lời lãng phí với hắn. Cha đã đột phá đến cảnh giới võ linh, mà ta cũng đã là bán võ linh, Mục phủ chúng ta mời chào thêm vài tên võ sư cấp chính thì tiêu diệt Phi Ưng tông cũng không phải việc khó."
"Đến lúc đó, Phi Ưng tông sẽ nằm trong tay của Mục gia chúng ta."
Nghe được lời này, sắc mặt Tần Ưng đại biến.
Khoảng thời gian trước hắn vẫn luôn bế quan muốn đột phá lên bán võ linh nhưng không thành công, vẫn còn kẹt ở cảnh giới võ sư cấp chín viên mãn.
Nếu như thật sự theo lời của Mục Chấn Thiên thì thực lực của Mục phủ bây giơ vô cùng hùng mạnh, Phi Ưng tông cản bản không chống lại nổi.
"Tần Ưng, nghĩ kĩ chưa? Ngoan ngoãn đầu hàng, giao tên tiểu tạp chủng kia cho ta xử lý. Hay là đấu với ta một trận sau đó bị ta giết chết?" Mục Chấn Thiên thái độ vô cùng khinh thường hỏi.
Lúc này Tần Thiên bước lên phía trước nói: "Phụ thân, ai làm người đó chịu, ta sẽ đi với hắn."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi Tần Ưng là phụ thân, bởi vì hành động lúc nãy của Tần Ưng xứng đáng để hắn gọi một tiếng phụ thân.
Hơn nữa nếu Tần Thiên có thể chuyển thế sống lại tất nhiên phải có vận may rất tốt, chưa chắc sẽ chết trên tay Mục Chấn Thiên.
"Thiên Nhi, có chí khí lắm, không hổ là con trai của Tần Ưng ta! Mấy năm trước phụ thân đã để ngươi thua thiệt nhiều, hôm nay nói gì ta cũng phải bảo vệ được tính mạng của ngươi!"
"Cho dù có trả giá bằng cả Phi Ưng tông ta cũng không hối tiếc!"