"Xuất chiêu đi." Lãnh Thanh Uyển hét lên một tiếng rồi rút kiếm đâm tới.
Kiếm chiêu của nàng phi thường hoa lệ nhưng lực công kích có hạn khó tạo được uy hiếp.
Bàn chân của Tần Thiên hơi động nhích người ra một chút đã tránh được công kích của nàng.
Tần Thiên ngay lập tức tăng tốc độ, nghiêng người về phía trước đánh một chưởng qua.
Thấy thế Lãnh Thanh Uyển giơ kiếm ngăn cản nhưng kiếm của nàng đã bị Tần Thiên đánh bay ra ngoài.
Lãnh Thanh Uyển lui về sau vài bước cực kì kinh ngạc.
Nàng vội vàng nhặt kiếm của mình lên thi triển ra kiếm chiêu lợi hại nhất của mình nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi Tần Thiên như trước.
"Tần Thiên, ngươi không phải đã nói rất thích ta sao? Chẳng nhẽ ngươi đối xử với người ngươi thích như vậy sao?" Ánh mắt Lãnh Thanh Uyển hơi nũng nịu nhìn về phía Tần Thiên, giọng nói còn chứa một ít cảm giác bị bắt nạt.
Nếu là Tần Thiên ngày trước khi thấy được ánh mắt và giọng nói của nàng chỉ sợ cả người đã nhũn ra, làm sao có thể ra tay được nữa.
Nhưng Tần Thiên bây giờ đã khác rồi, chiêu mỹ nhân kế này của Lãnh Thanh Uyển không có tác dụng với Tần Thiên.
"Cho dù ta không ra tay thì người khác cũng sẽ đánh bại ngươi thôi." Tần Thiên thản nhiên lắc đầu. Ngay sau đó dùng một chưởng đánh Lãnh Thanh Uyển bay khỏi võ trường.
Sau khi bị Tần Thiên đánh bại, cảm xúc bây giờ của Lãnh Thanh Uyển vô cùng phức tạp.
Nàng thật sự không ngờ Tần Thiên ngày trước vây quanh nàng bây giờ lại trở nên quyết đoán như thế, nàng dường như không còn quen biết chàng thiếu niên trước mặt này nữa.
"Ta tài nghệ không bằng người, thua can tâm tình nguyện." Lãnh Thanh Uyển thản nhiên đi xuống.
Thua liền hai trận, nàng đã bị loại.
"Thanh Uyển muội muội, để ta ra báo thù thay muội." Lúc này Tần Lâm đã lên tiếng.
Tần Lâm cầm một thanh trường đao nói một cách hùng hổ.
Lãnh Thanh Uyển nghe được mấy chữ "Thanh Uyển muội muội" thì da gà nổi hết cả lên, ghê tởm không thôi.
Nàng với Tần Lâm không hề thân thiết, Tần Lâm gọi như vậy đúng là tự mình đa tình.
"Tần Thiên, ngươi đã phế cánh tay của Tam ca ta, lại bắt nạt Thanh Uyển muội muội như thế, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt." Tần Lâm vung thanh trường đao lên tạo ra tiếng gió.
"Vậy phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó không đã." Tần Thiên cười lạnh một tiếng.
Nói xong khí tức của Tần Thiên đã xuất hiện, là cảnh giới võ giả cấp bảy.
Đến lúc này mọi người mới biết được cảnh giới thật sự của Tần Thiên.
"Tên nhãi ranh này chỉ mới có ba tháng ngắn ngủi đã tu luyện đến mức này, vậy sau này còn phải ghê như nào nữa? Hôm nay ta nhất định phải giết được hắn! Nếu không sau này chỉ sợ Phi Ưng tông sẽ rơi vào tay hắn." Tông chủ phu nhân nghĩ trong lòng.
Tần Lâm khinh thường nói: "Chỉ là võ giả cấp bảy cũng dám ngông cuồng như vậy. Cách đây một tháng ta đã thăng cấp lên võ giả cấp tám. Hơn nữa ta còn tu luyện hai môn võ kỹ bậc hoàng cao cấp. Nếu ngươi thức thời thì hãy mau chóng quỳ xuống xin ta tha thứ, có khả năng ta sẽ cân nhắc đến tình cảm anh em khiến ngươi thua không quá khó coi."
Lúc này mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn luận.
Có người cảm thấy Tần Thiên là một con hắc mã, hôm nay sẽ tỏa sáng không ai cản được.
Cũng có người cho rằng cảnh giới của Tần Lâm cao hơn chắc chắn sẽ thắng.
"Quỳ xuống xin tha? Ngươi có thể thử xem." Tần Thiên thản nhiên nói.
Lập tức, Tần Lâm như một trận gió xoáy lao tới.
Hắn huơ trường đao mỗi một chiêu thức đều mang theo sức sát thương cực lớn, hoàn toàn hơn hẳn Lãnh Thanh Uyển.
Tần Thiên không sử dụng vũ khí gì, hai nắm đấm của hắn đã là vũ khí cực mạnh rồi.
Keng, keng, keng!
Nắm đấm của Tần Thiên đánh lên trên trường đao phát ra tiếng kim loại bị va chạm.
Tay cầm trường đao của Tần Lâm bị đụng rung bần bật, vẻ mặt hơi khó coi.
"Hổ gầm rồng ngâm!" Chỉ nghe thấy hắn hét lớn một tiếng sau đó trường đao hát ra uy thế phá núi phá đá chém về phía Tần Thiên.
Một chiêu này của hắn đã tu luyện vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực không thể khinh thường.
Khi múa đao lại khiến cho ta cảm giác được như có mãnh hổ đang gầm gào.
"Tần Thiên, đi chết đi!" Tần Lâm quát.
Thấy thế Tần Thiên không hề né tránh mà đánh một quyền qua.
Chiêu thứ nhất của Ngự long thần quyền, phục hổ!
Một quyền đánh ra khiến không khí xung quanh cũng bị oanh tạc.
Oành!
Trong nháy mắt đó, Tần Thiên đã khiến Tần Lâm ngã bay ra ngoài, mà trường đao của hắn cũng rơi xuống đất.
Thấy một màn như vậy khiến khán giả xung quanh vô cùng khiếp sợ.
Mà Tần Ưng thấy Tần Thiên lợi hại như vậy cực kì vui mừng.
Tần Lâm lúc này chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Trong lòng hắn cực độ hoang mang cùng tức giận.
“Rõ ràng bản thân là một võ giả cấp tám, lại tu luyện võ kỹ bậc hoàng cao cấp, làm sao có thể bại trong tay Tần Thiên được."
Hắn nào đâu biết rằng mặc dù Tần Thiên là võ giả cấp bảy nhưng đã mở được hai mốt đường kinh mạch, lực lượng của cơ thể vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nửa chiêu thứ nhất của Ngự long thần quyền có thể so với võ kỹ bậc huyền cấp thấp, võ kỹ bình thường nào có thể so sánh được.
"Nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta." Tần Thiên lạnh nhạt nói.
Nghe vậy Tần Lâm nhặt trường đao của mình lên, trên mặt hắn lộ một vẻ mặt thiếu đạo đức nói: "Không ngờ ngươi lại mạnh như vậy, ta nhận thua!"
Có điều, ngay lúc Tần Thiên vừa mới quay người đi trong tay áo của Tần Lâm bỗng xuất hiện mấy chục cái ngân châm bắn về phía lưng của Tần Thiên.
"Ha ha ha, Tần Thiên, ngươi có thể đi chết rồi!" Tần Lâm cười điên cuồng.
Số ngân châm này là hắn bắn ra từ một ám khí, trên mỗi chiếc ngân châm đều có kịch độc.
Ám khí này là tông chủ phu nhân chuẩn bị cho hắn vốn dĩ dùng trong những lúc nguy hiểm dùng để bảo vệ tính mạng, hiện tại hắn lại lấy nó để đối phó với Tần Thiên.
"Tần Lâm, ngươi điên rồi sao?" Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Ưng nổi giận nói.
Có điều thời gian quá ngắn cho dù hắn có muốn cứu cũng không kịp.
Trong lúc vô cùng nguy cấp, Tần Thiên thi triển ra tuyệt ảnh Thiên huyễn thân tránh được công kích.
Ngay sau đó hắn điều động linh khi trong cơ thể đánh ngược số châm độc này trở về.
"Muốn ta chết, ngươi còn non lắm!" Tần Thiên lạnh lùng nói.
Tần Lâm nghĩ cũng không nghĩ tới Tần Thiên còn có thể né tránh, hắn trơ mắt nhìn châm độc bay ngược về còn bản thân hắn thì tránh không nổi.
Châm độc bắn vào người hắn, kịch độc nhanh chóng bùng phát, Tần Lâm thất khiếu đổ máu đến chết.
"Lâm Nhi, Lâm Nhi của ta..." Nhìn thấy Tần Lâm trúng độc mà chết, tông chủ phu nhân vô cùng đau đớn, nàng hận không thể dùng một chưởng đánh chết Tần Thiên.
Nhưng một màn ngày xảy ra quá nhanh không ai có thể ngăn cản nổi.
"Phu quân, ta muốn Tần Thiên phải chết!" Hốc mắt tông chủ phu nhân đỏ bừng nói.
Tần Ưng đương nhiên cũng vô cùng đau lòng, dù sao Tần Lâm cũng là đứa con của hắn.
Thế nhưng hắn cũng không phải hồ đồ, Tần Lâm bị đánh bài, hơn nữa còn muốn đánh lén giết chết Tần Thiên nên mới bị giết ngược.
Chỉ có thể nói đây là gieo gió gặt bão.
"Ta mới vừa mất đi một đứa con, ngươi còn muốn ta tiếp tục mất đi một đứa sao?" Tần Ưng đau đớn hỏi.
"Ta không cần biết, hôm nay ta và Tần Thiên chỉ có một người có thể sống." Tông chủ phu nhân ôm thi thể của Tần Lâm vô cùng bi thương nói.
Tần Ưng day day mi tâm phân phó: "Người đâu, đưa phu nhân tới Dưỡng Tâm điện, trông chừng cho kĩ không để nàng ra khỏi phòng nửa bước."
Đúng lúc thủ hạ chuẩn bị đưa tông chủ phu nhân đi, một giọng nói với luồng khí tức hùng hậu truyền đến.
"Ta xem ai dám đụng đến muội muội của ta!"
Giọng nói vừa xong đã có mấy chục thân ảnh xa lạ lao thẳng vào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc hồng bào có khí tức cực kì mạnh mẽ.
Ánh mắt của Tần Ưng hơi co lại bởi người đàn ông này chính là đại ca của tông chủ phu nhân, Mục Chấn Thiên.
Quan trọng hơn là khí tức của Mục Chấn Thiên đã đạt tới cảnh giới bán võ linh rồi. Mà Tần Ưng bây giờ vẫn chỉ cảnh giới võ sư cấp chín viên mãn.
Hai người phía sau Mục Chấn Thiên cùng đều đã đạt tới võ sư cấp chín.
Lại thêm cả mấy chục cường giả xa lạ phía sau, đội ngũ này đã đủ để rung chuyển cả Phi Ưng tông rồi.