Kinh ngạc đi qua, khảo hạch vẫn phải tiếp tục.
Người lên sân tiếp theo là Vương Mẫn Nhược.
Vương Mẫn Nhược là cháu gái của Bát trưởng lão, dáng người nàng cao gầy, đôi chân vô cùng đẹp, thon dài trắng trẻo, giọng nói cũng cực kỳ êm tai.
Nhìn thấy Vương Mẫn Nhược, trong đầu Tần Thiên cũng hiện lên một số hồi ức.
Nàng từ nhỏ đã sinh sống ở Phi Ưng tông, lúc còn nhỏ nàng thích chơi cùng với Tần Thiên.
Hai người còn đi hái quả dại cùng nhau, quan hệ cũng không tồi.
Khi nàng bước lên võ đài có không ít đệ tử cổ vũ cho nàng.
Rõ ràng, sức ảnh hưởng của nàng ở Phi Ưng tông cũng không nhỏ.
Chỉ thấy Vương Mẫn Nhược đi thẳng đến chiếc Thanh đồng bảo đỉnh thứ sáu hơi dùng sức đã nhấc được nó lên.
Thấy như vậy, Tần Thiên gật đầu nói: "Chỉ bàn riêng về lực lượng thì Mẫn Nhược cũng không kém hơn Lãnh Thanh Uyển."
Cái từ "Mẫn Nhược” này được Tần Thiên nói ra vô cùng dễ dàng chứng tỏ nguyên chủ trước đây có quan hệ rất gần gũi với Vương Mẫn Nhược.
Biểu hiện của Vương Mẫn Nhượng không ngoài dự liệu khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi.
Bát trưởng lão vừa lòng gật đầu.
"Tần Thiên ca, biểu hiện của ta ban nãy thế nào?" Vương Mẫn Nhược đi tới khẽ cười hỏi.
Ở bên kia, ánh mắt của Tần Lâm cực kì ghen tị bởi vì hắn từ lâu đã ái mộ Vương Mẫn Nhược, nhưng đáng tiếc là Vương Mẫn Nhược cũng không thèm nể mặt hắn.
Hiện tại Vương Mẫn Nhược lại chủ động đi tới chỗ Tần Thiên đương nhiên sẽ khiến Tần Lâm ghen ghét đố kỵ.
"Tần Thiên khốn nạn, dám dụ dỗ nữ nhân của ta, ta nhất định phải khiến ngươi nếm mùi lợi hại." Tần Lâm nắm chặt tay nói.
Đối mặt với Vương Mẫn Nhược đang cười tươi trước mặt, Tần Thiên cũng mỉm cười nói: "Biểu hiện không tồi, nhưng tiếp theo còn hai vòng khảo hạch nữa không được chủ quan."
"Yên tâm đi, ta sẽ không thua ngươi đâu nhé." Vương Mẫn Nhược cười tươi lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tiếp đó lại có vài đệ tử biểu hiện không tồi.
Trong đó có một người tên Thẩm Toàn, là con trai của đường chủ Chấp pháp đường.
Hắn từ nhỏ đã theo phụ thân tu luyện, đương nhiên không thể kém được, lần này hắn nâng được Thanh đồng bảo đỉnh bốn ngàn cân, cũng khiến mọi người vô cùng trầm trồ.
Còn có một người biểu hiện cũng vô cùng xuất chúng.
Người này tên Triệu Nhất Phong, là cháu trai của Ngũ trưởng lão, nâng được Thanh đồng bảo đỉnh nặng ba ngàn năm trăm cân.
Những đệ tử còn lại phần lớn đều nâng được tầm dưới ba ngàn cân.
Có hai đệ tử gần cuối nâng đỉnh thất bại nên bị đuổi luôn ra ngoài.
"Tiếp theo, đợt khảo hạch thứ hai bắt đầu." Một người đàn ông trung niên đi lên thay thế cho Bát trưởng lão phụ trách tổ chức vòng hai và vòng ba.
Người đàn ông trung niên này tên là Mạc Vong Lý, hắn là thân tín của tông chủ phu nhân, hiện tại được sắp xếp tới đây khẳng định là để làm khó dễ Tần Thiên.
"Nội dung khảo hạch lần này là săn bắn."
"Ở sau núi phía sau Phi Ưng tông của chúng ta có một sơn cốc vô cùng lớn, sơn cốc cũng chia ra mấy trăm khu vực."
"Mỗi một khu vực đều thả vào đó hai đến ba con yêu thú."
"Mà nhiệm vụ của các ngươi là đi vào khu vực của chính mình săn giết ít nhất một con yêu thú, giao yêu hạch cho ta đến lúc đó mới được tính là thông qua."
Vừa nói, Mạc Vong Lý vừa dẫn đệ tử tham gia khảo hạch tới phía sau núi.
Hắn đưa cho mỗi đệ tử một thẻ mộc bài, trên mộc bài có đánh số thứ tự.
Ai lấy được mộc bài số nào sẽ đi tới khu vực tương ứng.
Mà Tần Thiên lấy được là mộc bài số hai mươi sáu.
Ngay lúc này, phía sau núi vang lên từng đợt tiếng gầm của yêu thú.
Số yêu thú này hung tính mười phần, trong lúc khảo hạch nếu không cẩn thận rất có khả năng sẽ bị thương.
Thời điểm khảo hạch năm ngoái còn có đệ tử bị yêu thú ăn mất.
Thế nhưng tông môn vì muốn rèn luyện thực lực của đệ tử nên không có ý định hủy bỏ đợt khảo hạch này.
"Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì hãy bắt đầu đi." Mạc Vong Lý thông báo.
Lời vừa dứt, mấy trăm đệ tử đồng loạt xông thẳng vào trong sơn cốc.
"Sắp xếp như thế nào rồi?" Tông chủ bước tới bên cạnh Mạc Vong Lý lạnh nhạt hỏi.
"Phu nhân cứ yên tâm, khu hai mươi sáu của Tần Thiên sát ngay cạnh lồng yêu thú. Ta đã sai người mở cửa lồng yêu thú ra rồi, đến lúc đó khu vực của hắn phải có ít nhất mấy chục con yêu thú xông vào."
"Cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không sống nổi." Mạc Vong Lý ánh mắt âm hiểm nói.
Nghe vậy, tông chủ phu nhân vừa lòng gật đầu.
Những đệ tử xông vào sơn cốc lúc này đang bận rộn chém giết yêu thú, trong nhất thời âm thanh chiến đấu vang lên không ngừng.
Tần Lâm lấy được khu vực số một, là khu vực được sắp xếp trước rồi, bên trong chỉ có một con yêu thú yếu ớt.
Nên hắn muốn thông qua khảo hạch vô cùng đơn giản.
Đa số khu vực của mọi người đều có hai đến ba con yêu thú xuất hiện, muốn đối phó đương nhiên sẽ phiền toái hơn nhiều.
Tần Thiên đi vào khu vực của mình, trong nháy mắt tiến vào hắn đã ngửi thấy được một mùi huyết tinh cực rõ ràng.
"Hử?" Tần Thiên nhíu mày, ngay lập tức hắn nhìn thấy ít nhất hơn hai mươi con yêu thú đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi.
"Chết tiệt, bị tính kế rồi!"
Tần Thiên vừa nghĩ đã hiểu nhưng hắn cũng không hoảng loạn.
"Đối với ta mà nói, khí huyết của số yêu thú này vừa hay là thuốc bổ, không nên lãng phí." Tần Thiên thầm nghĩ.
Hắn liền nhảy vào giữa đàn yêu thú bắt đầu đại khai sát giới.
Lực lượng thân thể của hắn bây giờ vô cùng mạnh mẽ, kinh mạch được mở ra lại nhiều, lại tu luyện cả hai môn võ kỹ cực mạnh là ngự long thần quyền và tuyệt ảnh thiên huyễn thân.
Vì vậy nên sức chiến đấu của hắn người thường cũng không thế so sánh được.
Rầm, rầm, rầm...
Tần Thiên đánh ra một quyền lại một quyền, số yêu thú này lần lượt bị nắm đấm của hắn đánh chết.
Ước chừng qua khoảng một canh giờ, số yêu thú đó đều bị Tần Thiên giết hết.
Cả khu vực này của hắn tràn ngập khí huyết, Tần Thiên không hề do dự thúc giục huyết mạch đằng xà cắn nuốt hết sạch khí huyết của toàn bộ yêu thú, sau đó lôi hết toàn bộ yêu hạch ra.
"Nếu thêm một lần nữa có khả năng ta sẽ lên được võ giả cấp tám." Tần Thiên tự nói.
Số khí huyết này ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ giúp ích cho Tần Thiên rất nhiều.
Tuy nhiên Tần Thiên còn chưa biết một điều đó là không ít đệ tử đã vượt qua khu vực của mình quay lại sân tập võ, cũng có một số người trực tiếp bỏ cuộc.
"Có việc gì thế? Sao Thiên Nhi còn chưa xuất hiện?" Tần Ưng nhìn về phía đám đông quét một vòng không thấy bóng dáng của Tần Thiên nên hỏi.
"Phu quân, khảo hạch săn bắn hàng năm đều sẽ có nguy hiểm, nói không chừng, Tần Thiên tài năng không đủ đã bị yêu thú ăn mất rồi." Trong lòng tông chủ phu nhân vô cùng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ vẻ mặt đau buồn.
Lúc này Mạc Vong Lý cũng hô lớn: "Hiện tại ta tuyên bố những người vượt qua vòng khảo hạch thứ hai lần lượt là..."
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết câu Tần Thiên đã kịp thời chạy tới.
Nhìn thấy Tần Thiên, Tần Ưng thở phào một hơi, mà trong lòng tông chủ phu nhân vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ nhưng nàng không thể hiện ra bên ngoài.
Mạc Vong Lý ngẩn người, hắn nghĩ Tần Thiên không thể nào sống ra khỏi khu hai mươi sáu được.
"Tần Thiên, sao giờ ngươi mới đi ra? Chẳng lẽ ngươi đi trốn không tham gia vòng khảo hạch thứ hai?" Mạc Vong Lý quát hỏi.
Theo như hắn nghĩ Tần Thiên còn sống trở về chỉ có một lời giải thích đó là Tần Thiên không vào khu vực số hai mươi sáu.
Nếu đã như vậy thì Tần Thiên đã làm trái với quy tắc, nên bị loại bỏ ngay.