Tần Thiên vốn dĩ muốn từ chối nhưng mà Ngô Khuê vô cùng cố chấp, giữ vững ý định muốn nhận Tần Thiên làm lão đại.
“Nếu như ngươi đề cao, kiên trì với việc tu hành võ đạo như thế này, chắc sớm đã thành cường giả.” Tần Thiên dở khóc dở cười nói.
"Nói như vậy là ngươi là đồng ý sao?” Ngô Khuê nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tần Thiên, vội hỏi.
Tần Thiên gật đầu một cái.
Nếu như mình không đồng ý, phỏng đoán tên sẽ tiếp tục lằng nhằng tiếp.
Hắn cũng không có ác ý, chỉ là muốn thông qua Tần Thiên lấy thể diện cho hắn mà thôi.
“Để ăn mừng sự kiện đặc biệt này, ta mời lão đại và Trần sư tỷ của huynh đến lầu Vọng Nguyệt ăn mừng. Đồ ăn ở lầu Vọng Nguyệt khá ngon. Nhất là gà nướng đất sét, cá chép kho…” Ngô Khuê liền vội vàng nói.
Trên thực tế, Ngô gia vô cùng giàu có, chỉ có điều con em trong gia tộc đều không xuất sắc trong lĩnh vực tu hành võ đạo.
Nhất là Ngô Khuê, cho tới nay, hắn luôn là đối tượng bị mọi người trong gia tộc giễu cợt.
Bởi vì nguyên nhân này nên cha mẹ của Ngô Khuê ở trong nhà cũng không ngóc đầu lên được, rất nhiều người cũng châm chọc cha mẹ Ngô Khuê sinh ra một đứa con trai vô dụng.
Trần Thiến cũng là một người hay ăn hàng, sau khi nàng nghe Ngô Khuê kể tên những món ăn này ra, nước miếng cũng sắp trào ra ngoài.
“Sư đệ, đi cùng đi, lâu lắm rồi ta không đến lầu Vọng Nguyệt ăn chay.” Trần Thiến kéo cánh tay Tần Thiên, dùng giọng nũng nịu nói.
Tần Thiên sau một hồi trầm ngâm cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù đến cảnh giới này của Tần Thiên có thể không ăn cơm không uống nước, cũng có thể giữ trạng thái tốt.
Nhưng mà, sức cám dỗ của thức ăn ngon rất nhiều người không thể kiềm chế được.
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Ngô Khuê, ba người đã chạy xe đến lầu Vọng Nguyệt.
Giá cả ở lầu Vọng Nguyệt rất đắt đỏ, dân chúng bình thường căn bản không ăn nổi ở đây.
Bình thường, phí Ngô Khuê ăn một bữa ở đây đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong cả năm.
Nhưng mặc dù như vậy nhưng nơi này vẫn đông nghịt khách, mỗi ngày đều không thiếu khách.
“Người ở đây thật đông, lúc nào mới có thể đến phiên chúng ta?" Nhìn hàng dài trước mặt, Trần Thiếu hơi nhíu đôi mi thanh tú nói.
"Yên tâm đi, mọi người đi cùng ta rất nhanh thức ăn đã được mang lên rồi. Ta là khách quý của lầu Vọng Nguyệt.” Ngô Khuê vỗ ngực nói.
Chỉ vào lúc này hắn mới có thể có một chút tự tin.
"Ngô công tử, ngài tới rồi sao? Hai vị này là của bạn của ngài hả?" Vừa mới vào cửa, đã có một thị nữ xinh đẹp tiến lên nghênh đón, mặt nở nụ cười nói.
Ngô Khuê là khách quen của nơi này, cho nên, những thị nữ ở trong này đa phần đều biết hắn.
Ánh mắt của thị nữ kia rơi lên người Tần Thiên và Trần Thiến, quan sát một chút rồi thu về.
Trong mắt cô ta, Ngô Khuê vẫn là quan trọng nhất, không có để tâm hai người Tần Thiên.
“Không sai, đây là lão đại của ta, còn đây là sư tỷ của ta. Ngươi phải tiếp đãi bọn họ thật tốt, nhất định không được chậm trễ.” Vẻ mặt Ngô Khuê nghiêm túc nói.
Nghe vậy, thị nữ xinh đẹp kia hơi sững sờ, nụ cười trên mặt càng trở lên rạng rỡ.
Ánh mắt cô ta lại một lần nữa nhìn về phía Tần Thiên.
“Ngô công tử đã giàu có rồi, lão đại của hắn e cũng là nhân trung long phượng. Nếu như ta có thể nắm được cơ hội này, nói không chừng có thể một bước lên tiên.” Trong lòng thị nữ xinh đẹp thầm suy tính.
Cô ta cười không ngậm được miệng, liếc mắt đưa tình với Tần Thiên: “Hoá ra là đại của của Ngô công tử, mời ngài đi theo ta, tới chỗ này ngay bên cạnh cửa sổ có thể thấy phong cảnh dọc đường.”
Sau đó, cô ta đi ở phía trước, cố ý uốn éo người, cái mông đầy đặn hơi lắc lư, rất hút mắt.
Cho dù thị nữ của lầu Vọng Nguyệt đều là những thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhất nhì cái Hoàng thành này thì trước mặt Tần Thiên cũng không khác là mấy.
Nếu là người dễ dàng bị thu hút, nói không chừng đã bị cô ta câu dẫn.
Nhưng mà, ánh mắt Tần Thiên nhìn thẳng, cũng không có bất kỳ ý niệm nào.
Đối với người tu luyện võ đạo, nếu như ý niệm không kiên định chắc chắn không thể đạt được thành tựu lớn.
Trần Thiến đương nhiên chú ý đến thị nữ xinh đẹp kia. Đều là nữ nhân với nhau, đương nhiên nàng biết suy nghĩ trong nội tâm thị nữ xinh đẹp.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của Tần Thiên, Trần Thiến cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra, Tần Thiên sư đệ không phải cái loại công tử đào hoa đâu." Trong lòng Trần Thiến thầm nghĩ.