Vốn dĩ Tần Thiên cũng định cần ít nhất một năm mới có thể diệt trừ tận gốc hoả độc trong cơ thể Mộ Dung Đức.
Nhưng bây giờ, nếu như hắn có thể có được thú mồi lửa, là có thể luyện ra năm viên Cực linh băng hoàn đan.
Quan trọng nhất chính là, một khi hắn lấy được loại thú mồi lửa này thì thuật luyện đan của hắn sẽ nâng lên một tầm cao mới.
"Được, đại hội đan sư này, đến lúc đó ta sẽ tham gia." Tần Thiên nói.
Nghe vậy, Triệu Thiên Phong mừng rỡ, hắn nói với Mộ Dung Đức: "Lão huynh, lần này coi như là huynh được cứu rồi. Với thực lực của Tần Thiên tiểu hữu muốn bước vào danh sách chín người trong đại hội đan sư dễ như trở bàn tay vậy.”
“Chỉ cần hắn bắt được thú mồi lửa là huynh có thể thoát khỏi đau khổ rồi.”
Lúc này, hai cha con Mộ Dung Đức cũng cao hứng vô cùng, bọn họ chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng hy vọng cũng đã xuất hiện.
"Triệu đan sư, ngươi không lừa gạt đại ca của ta chứ? Bây giờ thời gian của huynh ấy đã cấp bách, nhỡ đâu cái tên Tần Thiên này không lấy được thú mồi lửa, há chẳng phải là uổng công làm trễ nãi thời gian của đại ca ta sao?” Mộ Dung Đấu lạnh lùng nói.
Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt Mộ Dung Đức trầm xuống, ông ta lên tiếng: "Đủ rồi, ta không hy vọng bất kỳ ai nghi ngờ Tần Thiên tiểu hữu nữa."
Lời này của Mộ Dung Đức vô cùng rõ ràng, đó chính là, chỉ cần ông ta tin tưởng Tần Thiên thì bất kì ai cũng không thể lay động được.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mộ Dung Đức, Mộ Dung Đấu cũng không dám nhiều lời nữa.
"Yên Nhiên, con đi sắp xếp một chút. Hôm nay ta muốn mở tiệc mời Tần Thiên tiểu hữu, bày tỏ sự biết ơn.” Mộ Dung Đức lại nói.
Lúc này, Tần Thiên lắc đầu một cái, nói: "Khoảng thời gian này ta vẫn luôn dốc lòng nghiên cứu thuật luyện đan, chờ đến khi chữa khỏi cho Mộ Dung gia chủ, mở tiệc ăn mừng cũng không muộn."
Trên mặt Mộ Dung Đức lộ ra sự vui vẻ và yên tâm cùng vẻ mặt tán thưởng, ông ta nói: “Không sai, vẫn là Tần Thiên tiểu hữu suy tính chu đáo. Như vậy đi, Yên Nhiên, con thay ta tiễn Tần Thiên tiểu hữu."
Vừa nói, Mộ Dung Đức vừa giao mắt với con gái mình, hàm ý bảo con gái bảo bối của mình thân thiết với Tần Thiên nhiều hơn.”
Mặt Mộ Dung Yên Nhiên mặt hơi đỏ lên, nói: "Con biết rồi ạ."
Sau đó, hai người liền rời khỏi Mộ Dung phủ, Triệu Thiên Phong cũng rất thức thời, không hề đi theo quấy rầy.
“Hôm nay vẫn phải cảm ơn ngươi. Không ngờ rằng y thuật và thuật luyện đan của ngươi lại cao minh đến vậy.” Giọng Mộ Dung Yên Nhiên mang theo một vẻ kinh ngạc.
Thấy thái độ lần này của Mộ Dung Yên Nhiên, Tần Thiên cũng cuối cùng yên tâm, chắc chắn cô sẽ không vừa đuổi đánh vừa đòi giết mình nữa.
"Vậy, chuyện phát sinh trước kia xóa bỏ chứ?" Tần Thiên hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Mộ Dung Yên Nhiên vẫn đỏ mặt bừng bừng, hung hăng liếc Tần Thiên nói: “Sau này ngươi không được phép nhắc đến chuyện này trước mặt người khác nữa. Nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Lúc này, cô lại khôi phục khí chất mỹ nhân băng tuyết.
“Được rồi, không cần ngươi tiễn nữa, quay về với cha ngươi đi. Chắc hai cha con ngươi cũng lâu rồi không gặp mặt.” Tần Thiên nói.
“Ừm, ta đặt kì vọng rất lớn ở ngươi, nên nhất định không được để ta thất vọng.” Mộ Dung Yên Nhiên nói với Tần Thiên, lần này, giọng của cô trở nên nhẹ nhàng hiếm thấy.
Bao nhiêu năm qua, e rằng, đây là lần đầu tiên cô cư xử với một người khác như vậy.
Tần Thiên gật đầu một cái, sau đó một thân một mình quay trở về võ phủ.
Trong võ phủ, Tiểu Kim đi khắp nơi tìm bóng dáng Tần Thiên.
Lúc Tần Thiên rời đi, Tiểu Kim còn đang ngủ say. Sau khi tỉnh ngủ mới phát hiện Tần Thiên không còn ở bên cạnh.
“Thú con này thật là đáng yêu, ta muốn có nó.” Lúc này, một giọng nói thiếu nữ quyễn rũ vang lên phía sau.
Nữ nhân này tên là Hồ Hương Lăng, là đệ tử của học viện Chu Tước, giọng nói quyến rũ, tướng mại lại khá xinh đẹp.
Người thanh niên bên cạnh cô ta là Tề Lâm, dáng người cao lớn, tương đối khôi ngô.
Thấy Hồ Hương Lăng yêu thích Tiểu Kim như vậy, Tề sắp vỗ ngực nói: "Đừng vội, xem ta bắt nó đưa cho muội nè."
Hồ Hương Lăng sửng sốt một chút, nói: "Tề sư huynh, nhỡ đâu con thú nhỏ này có chủ thì phải làm sao?
“Chỉ cần Hồ sư muội thích, cho dù nó có chủ ta cũng phải tặng nó cho muội.” Tề Lâm chân thành thề thốt.
Những lời này của hắn là để lấy lòng Hồ Hương Lăng.