Ba người tiếp tục đi tìm trên núi Hạc Minh. Đột nhiên Tần Thiên nhìn thấy một món y phục nữ nhân bị treo trên cây.
Hắn đi lên cẩn thận quan sát một chút, trên y phục nữ nhân này có chút rách rưới, hơn nữa, bên cạnh còn có dấu chân.
“Hắn ở đây.” Tần Thiên nói, sau đó, hắn đi dọc theo hướng dấu chân.
Viên Tân Đức đứng tại chỗ, không có lập tức đuổi theo, hắn nói với Mạc Phù Dung: "Tôi có dự cảm, Hoàng đường chủ có thể đã bị giết."
Mạc Phù Dung nhìn ông ta, hừ lạnh: “Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy là tên tiểu tử đó giết.”
“Rất có thể. Trực giác của ta trước giờ đều rất chính xác.” Viên Tân Đức nghiêm túc nói.
"Hừ, ngươi cũng quá coi trọng tên tiểu tử kia rồi! Tu vi của hắn cùng lắm là võ sư nhị, cho dù có lợi hại hơn thì có thể giết võ sư tam trọng viên mãn sao? Hơn nữa, tên Hoàng Hồng Nguyên kia rất khôn khéo, cho dù ta với ngươi liên thủ cũng không dễ giết ông ta.” Mạc Phù Dung khinh thường nói.
“Cho dù nói thế nào, hai chúng ta chút nữa cũng nên cẩn thận một chút. Có cơ hội là phải giết luôn. Không biết tại sao, trong lòng tôi luôn có một dự cảm xấu.” Viên Tân Đức cau mày nói.
Sau đó, hai người đi theo lên.
Cũng không lâu lắm, Tần Thiên khựng lại, trước mặt hắn xuất hiện một cái sơn động.
Cửa sơn động khéo léo dùng một chút đá vụn và cành khô để che giấu. Nhưng mà cỏ dại ở cửa hang bị dẫm nát một mảng lớn, để lại không ít dấu chân.
"Nếu như tôi không đoán sai, cái tên Diệu Hư công tử đó chắc hẳn đang trốn trong sơn động này.” Tần Thiên nói.
Sau khi nói xong, Tần Thiên cẩn thận đi đến bên cửa hang.
"Trực tiếp xông vào có nguy hiểm quá không?” Viên Tân Đức thấp giọng nói.
"Vậy ngươi định làm gì?" Tần Thiên nhìn ông ta một cái, hỏi.
“Chúng ta ở ngoài cửa hang, há miệng chờ sung. Chờ đến lúc Diệu Hư công tử ra ngoài, ba chúng ta liên thủ bắt lấy hắn.”Viên Tân Đức nói.
Tần Thiên lắc đầu nói: "Nếu như hắn một mực không ra ngoài thì sao? Hoặc là hắn trốn ra từ một cửa khác?”
Lúc này, trong sơn động truyền đến âm thanh nữ nhân.
Âm thanh kia là tiếng thét chói tai, còn có âm thanh dường như vô cùng hưởng thụ.
"Không thể đợi thêm được nữa!" Tần Thiên trực tiếp lẻn vào trong sơn động.
Sau khi đi vào, Tần Thiên phát hiện, nửa trước sơn động là một mảng đen, dơ tay không nhìn thấy năm ngón, còn có thể nghe được tiếng nước chảy.
Đến nửa sau, trước mắt nhìn rõ, bên trong có rất nhiều củi khô, ánh lửa bên trong rực sáng.
Có hơn mười cô gái bị nhốt bên trong sơn động này. Ngôn Tình Nữ Phụ
Quần áo trên người họ đều bị xé nét, làn da trắng như tuyết cũng lộ nhiều vết thương.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tần Thiên không đành lòng. Nếu như cha mẹ của những cô gái này nhìn thấy họ như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
“Đi cùng ta đi, ta đưa các cô về nhà.” Tần Thiên xuất hiện trước mặt một cô gái nói.
Mới đầu, cô gái kia có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, các cô đều phản ứng lại, vội vàng đứng lên, nhích lại gần Tần Thiên.
Nhưng mà tay chân của họ đều bị trói, không thể nào thoát được.
Thấy vậy, Tần Thiên cầm Thiên Phong kiếm, cắt đứt những thứ kia.
Đúng lúc này, có mấy cô gái diêm dúa lòe loẹt đi quanh một người thanh niên từ trong đi ra.
Sắc mặt người thanh niên kia tái nhợt, tướng mạo tà dị. Tay hắn cầm một cái quạt xếp, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Thiên.
Người này chính là Diệu Hư công tử, dâm tặc trong miệng mọi người.
“Ngươi thật là to gan, dám xông vào động phủ của bổn công tử. Hơn nữa còn dám thả tì nữ của bổn công tử. Đúng là tự tìm cái chết.” Diệu Hư công tử mở chiếc quạt xếp trong tay. Ngay lập tức, một luồng khí màu xám tro đập vào mặt.
Trong quạt của hắn giấu một loại độc khí, có thể làm tê dại thần kinh của võ tu, khiến người đó mất đi khí lực và ý thức.
Thấy vậy, Tần Thiên ra chiêu, thổi tan toàn bộ luồng độc khí kia đi.
“Có hai kẻ không dám xông ra đây. Hai kẻ núp phía sau cũng cút ra đây đi.”
"Xem ra Phong Lôi trấn thấy số người mà bổn công tử giết chưa đủ nhiều nên đưa mấy tên xui xẻo đến đây.” Diệu Hư công tử nhìn chằm chằm ba người Tần Thiên, vẻ mặt tự phụ nói.