Đang trên đường lên núi Hạc Minh, Tần Thiên gặp một đôi vợ chồng thợ săn, hai người bọn họ khóc rất là thương tâm, đau buồn muốn chết.
Sau đó, qua hỏi thăm mới biết, vừa rồi, đứa con gái mười bốn tuổi của bọn họ bị Diệu Hư công tử bắt đi.
"Tên Diệu Hư công tử này đúng là đáng chết a!" Tần Thiên siết nắm đấm nói.
Hắn cũng không thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng mà gặp phải loại người như tên Diệu Hư công tử này, khiến trời giận người oán, người người căm phẫn, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mọi người tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã vào núi Hạc Minh trung.
Hộ vệ của hai nhà Phong Lôi đi tuần dưới chân núi.
Với thực lực của bọn họ, nếu gặp phải Diệu Hư công tử trên núi thì chỉ còn đường chết.
Sau khi lên núi, có lúc thì nghe thấy tiếng thú dữ gầm, có lúc lại gặp rất nhiều hài cốt yêu thú.
“Bốn người chúng ta ở cùng một chỗ thì quá mất thời gian. Chi bằng chia hai đường, ta và Tần Thiên huynh đệ một đường, Viên trưởng lão và Mặc trưởng lão một đường, chia nhau đi tìm." Hoàng Hồng Nguyên nói.
Nghe nói như vậy, Viên Tân Đức nhướng mày một cái, ông nhìn ra ý đồ của Hoàng Hồng Nguyên nhưng lại không trực tiếp phơi bày.
"Được, hy vọng Hoàng đường chủ có thể mã đáo thành công!" Viên Tân Đức ý vị sâu xa nói.
Sau đó, Tần Thiên và Hoàng Hồng Nguyên đi về phái Bắc núi Hạc Minh.
Đi không bao lâu, Hoàng Hồng Nguyên nói: "Tần Thiên huynh đệ, ta nghe nói, phía bắc núi Hạc Minh có một khe núi có rất nhiều Nguyệt Âm Tuyết Liên mọc. Chi bằng chúng ta đi xem một chút.”
Nghe vậy, Tần Thiên gật đầu.
Hắn tới nơi này, bản thân chính là vì tìm Nguyệt Âm Tuyết Liên.
Nếu như tìm được Nguyệt Âm Tuyết Liên, thuận tiện tiêu diệt tên Diệu Hư công tử gieo họa đọ, vậy thì vạn sự đại cát rồi.
"Ta nghe tộc trưởng Lôi nói, khe núi phía Bắc bố trí rất nhiều cạm bẫy, Tần Thiên huynh đệ, ngươi nhất định phải cẩn thận nha!" Hoàng Hồng Nguyên cố ý giả bộ một bộ quan tâm nói.
Ông ta nói như vậy thật ra là muốn để cho Tần Thiên buông lỏng cảnh giác, còn mình thì tìm một cơ hội tốt để hạ thủ.
Trên thực tế, ở núi cao phía trước, tộc trưởng Lôi cũng đã thông báo với bọn họ những ký hiệu địa phương đặc thù rồi, đều là cạm bẫy.
Tần Thiên bọn họ tự nhiên sẽ lựa chọn tránh né.
Tiếp theo, hai người tìm nửa giờ, cũng không thu hoạch được gì. . đam mỹ hài
"Xem ra, nơi này cũng không có. Hay là đi bắt Diệu Hư công tử trước.” Tần Thiên lắc đầu nói.
"Cũng được." Hoàng Hồng Nguyên đồng ý nói. Sau đó, ông ta bỗng nhiên nói: "Tần huynh đệ, ngươi nhìn kìa, một bụi linh dược. Liệu có phải Nguyệt Âm Tuyết Liên không?”
Vừa nói, ngón tay ông ta vừa chỉ về hướng bụi thảo dược.
Bụi thảo dược kia có rễ cây rất dài, phía trên nở một đóa hoa màu trắng, rất giống Nguyệt Âm Tuyết Liên.
Tần Thiên tiến lên quan sát, một lát sau hắn lắc đầu nói: “Đây không phải là Nguyệt Âm Tuyết Liên."
Hắn nhớ, chỉ vào đêm trăng tròn, Tuyết Liên mới có thể nở rộ.
Nhưng mà, đúng lúc này, một chuôi thiết chùy nặng nề đập vào lưng Tần Thiên, phát ra tiếng gió gào thét.
"Đi chết đi cho ta!" Hoàng Hồng Nguyên hét lớn, dùng toàn bộ sức lực của mình.
Cảm nhận được nguy hiểm ở phía sau, Tần Thiên nhướng mày, thuận thế lăn một vòng trên đất, tránh khỏi nguy hiểm.
Thấy Tần Thiên né tránh, Hoàng Hồng Nguyên tiếp tục truy kích, sát khí hiện ra.
"Ngươi điên rồi sao?" Tần Thiên tức giận nói.
“Ta không điên, đầu ngươi có giá năm trăm ngàn lượng bạc trắng, ngươi nói sao, sao ta có thể không giết ngươi chứ.” Hoàng Hồng Nguyên vừa điên cuồng tấn công vừa nói.
“Là cha con nhà họ Phong sai ngươi làm vậy sao?” Tần Thiên lạnh lùng nói.
Hắn vừa mới đến Phong Lôi trấn không bao lâu, căn bản không có đắc tội bất kỳ ai.
Nếu thật sự đắc tội thì chính là từ chối yêu cầu của cha con nhà họ Phong.
“Tiểu tử nhà ngươi rất thông minh đấy. Ngươi hãy ngoan ngoãn chọn lấy cái chết đi, hay là để ta chặt đứt tay chân ngươi sau đó mới lấy mạng ngươi.” Hoàng Hồng Nguyên nói.
Thực lực của ông ta đã đạt tới võ sư tam trọng viên mãn, nắm chắc mười phần giết chết Tần Thiên.
“Chỉ một mình ông mà cũng đòi giết chết ta? Đầu óc ngu si mà.”
Nói xong, cơ thể Tần Thiên giống như một trận gió lốc lao ra, khiến toàn bộ lá cây trong rừng rời cành, thanh thế vô cùng kinh người.”