Chương 347 Bách quốc run sợ
Cố Thiên Mệnh biết rằng không thể dễ dàng xóa bỏ sự phán xét của thiên đạo, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và lập Cửu cung bát quái trận để bảo vệ cơ thể và linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi.
“Nàng, không phải là người mà ngươi có thể phán xét! Hoặc là bây giờ cút cho ta, hoặc là, hôm nay ta sẽ thật sự hủy diệt ngươi!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm Kiếm Kinh Hồng, chỉ thẳng vào vệt ấn ký có màu đỏ kia trên thương khung, gào to, không sợ cái cảm giác khủng hoảng của hàng tỷ sinh linh bên dưới.
Ầm ầm ầm...
Sấm sét lại nổi lên, lôi hải cuồn cuộn nhảy múa trên bầu trời, giống như đang cảnh cáo Cố Thiên Mệnh để hắn tránh ra.
Thiên đạo phán xét, sao có thể bởi vì hai ba câu nói của Cố Thiên Mệnh mà dừng lại đây?
Đây là tôn nghiêm của thiên đạo, nếu Lý Sương Nhi đã bị khắc lên ấn ký, vậy thiên đạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, trừ khi...
“Thiên mệnh, xuống đây ngay. Đừng làm loạn nữa, xuống đây đi!”
Ông cụ Cố không biết vì sao Cố Thiên Mệnh đột nhiên lại trở nên khủng bố như vậy, cũng không biết tại sao hắn lại dám đối mặt với thiên đạo, càng không rõ vì sao thiên đạo giận dữ.
Ông ấy chỉ biết hi vọng Cố Thiên Mệnh không nên ngốc nghếch khiêu khích thiên đạo nữa, chỉ mong hắn nhanh chóng từ hư không đi xuống.
“Thiên Mệnh!”, Cố Ưu Mặc cũng rống to, muốn trực tiếp bay lên không trung mang Cố Thiên Mệnh trở về. Nhưng mà, Cố Ưu Mặc lại đột nhiên phát hiện mình không cách nào lăng không, chỉ kinh hãi không thôi.
Đúng vậy!
Cố Ưu Mặc bọn họ đều không thể lăng không, bởi vì Cố Thiên Mệnh đã bày ra Cửu cung bát quái trận, hạn chế đám người ông cụ Cố, chính là bởi không muốn bọn họ ngăn cản mình.
Tất cả những chuyện này, Cố Thiên Mệnh sớm đã sắp xếp xong, ai cũng không có cách nào ngăn trở chuyện hắn muốn làm.
“Ngươi, phẫn nộ, thế thì sao nào?”
Vẻ mặt hờ hững của Cố Thiên Mệnh đối mặt với bầu trời cuồn cuộn sấm sét, không chút sợ hãi, trầm giọng mà nói.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một đạo kinh lôi làm cho vô số người trở tay không kịp từ trên trời đánh xuống, bổ thẳng về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng trên hư không.
“Không!”, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đều mở to hai mắt, tê tâm liệt phế gào to. Bọn họ căn bản không hiểu vì sao sự tình lại trở thành như vậy, cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn Cố Thiên Mệnh có thể bình yên trở lại, không nên tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.
“Cái này...”, sâu trong hoàng cung, thân thể Mạc Tu Ương bỗng run rẩy, cũng là kinh hãi thất sắc nhìn đạo kinh lôi đang đến này, toàn thân bị ý chí hàn băng bao phủ.
Trong hư không, Cố Thiên Mệnh sắc mặt không đổi, hai tròng mắt nhìn thẳng vào kinh lôi đang bổ xuống, sau đó, Kiếm Kinh Hồng trong tay đột nhiên vung lên, một đạo kiếm quang thoáng chốc cuốn lên trong hư không, hướng về kinh lôi mà đi.
Đùng đoàng...
Đạo kiếm quang này, như mặt trời chói rực đập vào mắt mỗi người, va chạm với kinh lôi. Tiếng nổ lớn trực tiếp chấn động hoàng triều Thiên Phong Quốc, giống như long trời nở đất.
Trong chớp mắt, kiếm quang tiêu tán, kinh lôi rã rời, phảng phất chuyện vừa rồi như chưa hề tồn tại. Nhưng mà, loại khí thế làm linh hồn run rẩy kinh vẫn khiến mọi người ngửi được mùi của tử vong.