Chương 346 Thiên đạo phẫn nộ
Hắn đã tu luyện kiếm thể đại thành, chỉ vì giờ khắc này, để cho thân thể có thể gánh chịu được lực lượng tu luyện và linh hồn hùng vĩ này.
“A....”, đám người sửng sốt, không phát ra lời, trong lòng chỉ có chấn động cùng các biểu cảm phức tạp.
Ở giữa Cố Thiên Mệnh, thân hình thanh tú của Lý Sương Nhi mặc chiếc váy dài đỏ, vẫn lơ lửng trong không trung, duyên dáng, trẻ trung, tuyệt thế.
Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh đã đứng trên khoảng không, mọi người trong kinh thành đều có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
“Cái đó... hình như là Thiên Vũ Hầu”, một vị võ giả trong quân doanh kinh thành nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng như một điểm đen trong hư không, kinh ngạc nói.
“Mau nhìn xem! Hình như là Hầu gia? Sao hắn lại đứng ở đó? Hắn muốn làm gì?”
“Cố Thiên Mệnh, sao hắn có thể lăng không? Tuy rằng có sức chiến đấu kinh người, nhưng không phải chỉ có cảnh giới Linh Huyền sao?”, trong phía sau hoàng cung, Mạc Tu Ương và vô số người, đều cau mày, nhìn Cố Thiên Mệnh đang đứng trong hư không tự hỏi.
Nhà họ Cố, Cố Thiên Mệnh chậm rãi cúi đầu liếc nhìn Lý Sương Nhi đang lơ lửng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
Sau đó, tay trái hắn bóp ra một đạo quyết, trực tiếp xâm nhập vào linh hồn mỏng manh của Lý Sương Nhi: “Dấu ấn phán xét, hôm nay ta sẽ phá hủy nó!”
Thịch!
Một âm thanh mơ hồ mà lanh lảnh sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi truyền đến, dấu vết đỏ như máu kia dần biến mất, tựa hồ như chưa hề xuất hiện.
Trong một khoảnh khắc, khi Cố Thiên Mệnh phá hủy dấu ấn trong linh hồn Lý Sương Nhi, cả thiên địa đều rơi vào im lặng.
Dần dần, bầu trời trong xanh trở nên tối hơn. Trên đỉnh đầu, giữa những đám mây xanh dường như có một vệt đỏ như máu đang lăn lộn như sắp rơi xuống.
Bùm!
Một âm thanh kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống, khiến cho vô số người ở bách quốc phải rùng mình, cảm thấy toàn thân tràn ngập một khí tức dày đặc.
“Thiên đạo nổi giận, ai gan to như vậy, dám đắc tội Thiên đạo? Đây là muốn tìm chết sao?”
Khắp bách quốc, rất nhiều cường giả sống ẩn cư trong núi lần lượt xuất hiện, nghe tiếng sấm rền vang trời, toàn thân run rẩy, kinh hãi lầm bẩm.
“Thiên đạo trăm năm không xuất thế nổi giận rồi! Lần này, lại là ai?”, một vị tuyệt thế cường giả đã 200 tuổi, từ trong rừng già bước ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời càng lúc càng âm trầm, cảm thấy có chút sợ hãi, lẩm bẩm nói.
“Hình như là từ hướng Thiên Phong Quốc, lập tức phái người điều tra cho ta, xem đã xảy ra chuyện gì!”, vô số hoàng triều đều đồng loạt phái ra cường giả, hi vọng có thể nhanh chóng biết được chuyện gì đang xảy ra.
“Thiên đạo phẫn nộ, vạn vật thống khổ, ai làm ra tội ác tày trời này?”, một tồn tại lâu đời nào đó ở một góc bách quốc đi ra, đứng trong hư không nhìn vào vị trí của Thiên Phong Quốc với đôi đồng tử trống rỗng. Ông ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh.
Trong bách quốc, bên một dòng suối nào đó, trong một ngôi nhà tre đứng lặng lẽ.
Bên cạnh nhà tre có một cây cổ thụ trăm năm tuổi. Dưới gốc cây có một chiếc bàn đá cổ kính, một ông già tóc tai bù xù ngồi yên trên ghế, đôi mắt đục ngầu tựa hồ vô hồn, như đang mị hoặc, như trầm tư.
Đột nhiên, khi những đám mây trên vòm trời cuộn về phía Thiên Phong Quốc, tiếng sấm truyền đến khắp nới của Bách Quốc Chi Địa, đánh thức ông lão điên dường như đang suy nghĩ gì đó.
Khi ông lão điên nghe thấy tiếng sấm, sâu trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lẩm bẩm nói: “Ta là ai...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!