Chương 337 Hồi quang phản chiếu
“Ta tới rồi”, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nhìn nhau hồi lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi hé mở đôi môi khô nứt, khàn khàn khẽ nói.
Mọi người đứng bên cạnh nhìn một màn này đều nín chặt môi lại, trầm mặc không nói gì. Mạc Diệu Lăng cắn chặt môi dưới, gắt gao kéo cánh tay Cố Ưu Mặc, duy trì sự bình tĩnh cho mình.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Lý Sương Nhi thấm đẫm lệ, đôi môi son khẽ cười, trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi, sợ mình cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại, không cách nào nhìn thấy bóng dáng áo dài trắng in sâu trong nội tâm của mình nữa.
Cố Thiên Mệnh vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen và khuôn mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi. Cảm nhận được gương mặt nàng lạnh như băng, sâu trong đáy lòng không khỏi run lên.
Lý Sương Nhi cũng hưởng thụ sự ấm áp của giờ khắc này, giống như dùng hết toàn bộ sức lực chậm rãi nâng cánh tay phải của Cố Thiên Mệnh lên, khẽ cúi người xuống viết lên lòng bàn tay của hắn --- thật sự rất xin lỗi.
Ngón tay ngọc ngà từng nét từng nét viết chữ, khiến lòng hắn gợn sóng, trong đôi mắt hờ hững tràn đầy tơ tình.
“Nàng nói gì vậy, nàng sẽ không sao cả? Phải tin vào ta”, Cố Thiên Mệnh biết những chữ này là có ý gì, hắn biết nàng sợ hãi không kiên trì được nữa, đang nói lời tạm biệt với mình.
Lần thức tỉnh này, Lý Sương Nhi dùng hết tất cả khí lực, trong lúc ngủ say, nàng vẫn luôn nghĩ đến một bóng áo dài trắng, nàng biết, có rất nhiều người mình không thể quên, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.
Bởi vậy, nàng bước ra khỏi giấc ngủ sâu và mở đôi mắt ra. Thế nhưng nàng lại cảm nhận được khí lực của mình ngày càng yếu đi, khí tinh thần ngày càng tiêu tan, rất có thể lần sau trong khi ngủ, nàng sẽ không có cách nào tỉnh lại được nữa.
Nàng sợ hãi, bởi vì còn có rất nhiều người đang đợi nàng thành hôn, phu quân của nàng nói đợi sau khi bọn họ thành hôn sẽ cùng nàng đi cực bắc của bắc quốc, ngắm tuyết rơi.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt của Lý Sương Nhi rơi xuống, nhỏ xuống lòng bàn tay trái của Cố Thiên Mệnh, nước mắt ấm áp làm cho nội tâm Cố Thiên Mệnh trầm xuống, nhịn không được rung động.
Lý Sương Nhi tiếp tục dùng ngón tay ngọc ngà của mình viết chữ --- Ta chỉ sợ sẽ nuốt lời.
“Đồ ngốc, hãy tin ta, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Tay trái Cố Thiên Mệnh chậm rãi khép lại nắm chặt lấy bàn tay ngọc lạnh như băng của Lý Sương Nhi, lần đầu tiên hắn ôn nhu như thế.
Lý Sương Nhi nhìn ánh mắt kiên định của Cố Thiên Mệnh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, dung nhan kiều mị nổi lên từng tia hạnh phúc, hai tròng mắt rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong Tây Sương Viện, mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn một màn này, không ai nói gì. Bởi vì bọn họ không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp cuối cùng của 2 người.
Lý Sương Nhi mím môi nhỏ, tay trái dùng hết toàn lực, mở bàn tay Cố Thiên Mệnh ra, ngón tay ngọc ngà chậm rãi viết --- Cùng ta đi dạo một chút, được không?
“Được”, cổ họng Cố Thiên Mệnh Khẽ cử động, gật đầu nói.
Sau đó, dưới sự vây xem của mọi người, Cố Thiên Mệnh ôn nhu ôm lấy Lý Sương Nhi từ trên giường xuống, vòng qua eo liễu của nàng, để cho đôi chân thon nhỏ của nàng khẽ chạm đất.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhường đường cho họ, yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đi ra ngoài.
“Sương Nhi, nha đầu này....” Chóp mũi ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên chua xót, hốc mắt không nhịn được nổi lên một tầng nước mắt, khẽ thì thầm.
Vốn dĩ chuyện đại hôn của Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh chính là chuyện vui lớn chấn động bách quốc, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Sương Nhi đột nhiên hôn mê, khó có thể tỉnh lại.
Ông cụ Cố và ông cụ Lý đều từng vì Lý Sương Nhi, dùng huyền khí hùng hậu của mình cũng không thể cảm nhận được nguyên nhân gây bệnh cho nàng là gì.
Trong mắt mọi người, có lẽ lần thức tỉnh này của Lý Sương Nhi chính là hồi quang phản chiếu....