Chương 335 Kiếm thể đại thành
Đôi mắt trống rỗng và tràn đầy tơ máu của Cố Thiên Mệnh liếc nhìn bầu trời, phảng phất vạn dặm huyết hải trong con ngươi đều muốn nhào ra ngoài bao phủ lấy chân trời.
“Cho dù sau này có muôn ngàn nguy hiểm, ta cũng không hối hận”, Cố Thiên Mệnh rất rõ ràng, hậu quả của việc cưỡng ép tu hành là gì? Có lẽ kiếp này hắn sẽ không thể chạm tới cảnh giới hư vô kia, có lẽ hắn lại vô duyên với đại đạo nữa rồi.
Rầm rầm rầm!
Chân phải Cố Thiên Mệnh giẫm mạnh lên dòng nước đang chảy xiết, từ trong thác nước nhảy lên.
Bước lên trên một tảng đá lớn, khí thế trên người hắn so với lúc trước không biết cường đại gấp bao nhiêu lần. Giờ phút này, hắn vung một quyền, thậm chí có thể khai sơn phá thành, phi thường đến mức người thường khó có thể địch lại.
Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thác nước vẫn đang chảy như trước, sau đó liền xoay người đi về phía rừng sâu cách đó không xa. Nơi đó là nơi mà mọi người ở Kiếm Vũ Các đang sinh sống và tu luyện.
Trong rừng sâu vực thẳm này không có người ở, Cố Thiên Mệnh cho dù trần trụi mà đi cũng không ai có thể thấy được cơ bắp rắn chắc rộng lớn của hắn.
Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đi tới mái nhà tranh, nơi mọi người Kiếm Vũ Các đang sinh sống.
“Có lẽ bọn họ đều đi ra ngoài rồi, hy vọng không phụ sự ủy thác của ta”.
Nơi đây trống rỗng, không một bóng người, hẳn là đều dựa theo dặn dò của Cố Thiên Mệnh đi thu thập những thứ hắn cần.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh đi vào trong phòng trúc tìm một bộ áo vải thô màu trắng khoác lên người, tùy ý thay đồ.
Sau đó hắn liền trực tiếp đi về phía kinh thành, không dám chậm trễ một chút thời gian nào cả.
Khi thân ảnh thon dài của Cố Thiên Mệnh xuất hiện ở Cố gia, trực tiếp làm cho đám người ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc bước nhanh tới lo lắng không thôi hỏi han. Đám người sứ giả của bách quốc tới lúc trước đã sớm rời khỏi Thiên Phong Quốc.
“Thằng nhóc thối mấy ngày hôm nay cháu chạy đi đâu vậy? Hiện tại, Sương Nhi còn mê man bất tỉnh, cháu không ở cạnh ngày đêm chăm sóc, muốn làm cái gì?”, Cố Ưu Mặc có chút tức giận, tiến lên chất vấn.
“Thiên Mệnh”, ông cụ Cố sải bước từ đại sảnh đi tới hét to một tiếng.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi nâng hai mắt lên nhìn ông cụ Cố cùng Cố Ưu mặc một cái, khàn khàn mà nói: “Sương Nhi sẽ không sao cả, cháu muốn bế quan. Đừng quấy rầy”.
Dứt lời, Cố Thiên Mệnh liền trực tiếp đi về phía đình viện của mình. Không nói thêm một câu với hai người bọn họ, bởi vì hắn không muốn lãng phí thời gian, thời gian hiện tại rất cấp bách.
Ầm!
Một cái liếc mắt của Cố Thiên Mệnh trực tiếp làm cho ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hai người ngây ngẩn, bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được khí tức như vậy từ trên người hắn, cũng chưa từng thấy qua đôi mắt coi thường vạn vật đó.
ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh rời đi, nội tâm trầm xuống, họ phát hiện Cố Thiên Mệnh ngày càng khiến người ta nhìn không thấu: “Thiên Mệnh...”
Trên dưới nhà họ Cố đều vì chuyện của Lý Sương Nhi mà bận rộn, vì tìm Cố Thiên Mệnh cũng đã phái ra một lượng lớn binh lực. Bây giờ thấy Cố Thiên Mệnh trở về, cả hai người đều trầm mặc, không quấy rầy hắn nữa.
...
Một góc nào đó của vùng đất Bách Quốc Chi Địa, có một căn nhà trúc bằng cỏ tranh làm thành, bên cạnh căn nhà còn trồng các loại kỳ hoa dược thảo, thanh tĩnh mà yên bình.
Bên cạnh căn nhà trúc còn có một cây đại thụ trăm năm tuổi, cành lá mạnh mẽ vươn ra, che gió cho mưa cho chiếc bàn đá phía dưới.
Trên bàn đá dưới tàng cây lớn. Bày ra ba bình rượu tinh xảo, đây chính là Bách Hoa Túy.
Cạch!
Một tiếng giòn vang, ông lão điên khùng từ trong nhà trúc đi ra, ánh mắt trống rỗng nhìn bốn phương tám hướng, trong miệng lẩm bẩm: “Ta là ai...”
Sau đó, ông lão điên lảo đảo đi với cạnh bàn đá, lẳng lặng nhìn ba vò rượu còn nguyên vẹn, trầm mặc thật lâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!