Chương 333 Kiếm thể trung thành
Phía dưới những tảng đá lớn san sát nhau là dòng sông chảy xiết.
Thác nước giống như một dòng bạch luyện từ trên trời giáng xuống, như cột trụ thiên đình, cắm thẳng lên bầu trời, như tia chớp bổ không, đặc biệt bắt mắt.
Trên vách đá thẳng đứng này, thác nước mãnh liệt mênh mông giống như mãnh hổ gầm thét xuống núi, phát ra tiếng ầm ầm kinh người, tựa như vạn mã phi nước đại.
Cố Thiên Mệnh vận chuyển tu vi huyền khí trong cơ thể, chậm rãi tới gần một dòng nước chảy ra ngoài thác nước.
Sau một khắc, Cố Thiên Mệnh dùng thân thể tiếp xúc với một đạo thủy bộc ở bên ngoài. Trường sam màu đỏ liền bị xé rách. Da thịt trên người đều lộ ra.
“Hự!”
Cho dù sức nhẫn nại của Cố Thiên Mệnh cực kỳ cường đại nhưng khi cơ thể cảm nhận được dòng chảy xiết này cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa đã không ổn định được thân thể, lảo đảo muốn quỳ xuống. Thân mình và ngực trước của hắn liên tiếp bị đánh đến đỏ bừng, toàn thân nổi lên vô số tơ máu, dữ tợn đến cực điểm.
Mái tóc của hắn càng lộn xộn hơn theo dòng nước, nếu không phải Cố Thiên Mệnh ổn định thân hình, vận chuyển huyền khí, chỉ sợ mái tóc dài của hắn sẽ bị đánh tan nát.
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền bắt đầu vận chuyển ‘huyết thần kiếm thể quyết’, dùng vô số trọng lượng để mài giũa kiếm thể của mình.
Mới đầu hắn còn muốn chậm rãi tu hành, muốn mỗi cảnh giới đều phải vô cùng vững chắc. Như vậy, tương lai mới có thể đi xa hơn, mới có thể chạm tới cảnh giới hư vô kia.
Đáng tiếc, có một số việc cuối cùng khó có thể dựa theo suy nghĩ trong lòng của mình. Trên con đường tu hành luôn tràn ngập mọi chông gai, trở ngại. Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất tiếc nuối nhưng lại không có chút chần chờ, trong lòng đã hạ quyết tâm.
“Kiếp này, nếu trời ngăn cản ta, ta niền xé nát trời. Nếu đất chặn đường ta, ta sẽ đánh cho đại địa vỡ vụn. Nếu thành ngăn cản ta, ta liền san bằng thành trì. Thế gian vạn vật, ngàn vạn sinh linh, ta nguyện dùng ba thước Thanh Phong trong tay, san bằng hết thảy”.
Cố Thiên Mệnh cắn chặt răng, tùy ý cho thác nước đánh xuống người mình.
Trái tim hắn vững chắc như bàn thạch, cho dù cảm giác vô cùng đau đớn cũng khó có thể lay động đạo tâm của hắn. Khoảng một tháng sau, linh hồn bản mệnh của Lý Sương Nhi sẽ hoàn toàn bị thiên đạo ấn ký nuốt chửng. Đến lúc đó, cho dù Cố Thiên Mệnh có khôi phục tu vi của kiếp trước cũng đành bất lực.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể nắm chắc thời gian một tháng ngắn ngủi này. Mài giũa kiếm thể của mình, vận dụng lực lượng sâu trong linh hồn để tôi luyện tu hành.
Vì thế, cho dù căn cơ bất ổn, Cố Thiên Mệnh cũng không để ý, bởi vì hắn không muốn trở thành một con rối theo đuổi cảnh giới hư vô, hắn là một người có máu có thịt.
“Kiếp trước, ta tu hành gần ngàn năm mới lên tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, mắt nhìn xuống hàng vạn sinh linh, làm cho thập phương cổ quốc đều kinh hãi. Kiếp này, mặc dù căn cơ không ổn định, đại đạo khó cầu. Ta cũng muốn đánh bại một phương thiên đạo này”.
Đôi mắt thâm sâu trống rỗng của Cố Thiên Mệnh mặc dù phải đối phó với dòng nước mạnh mẽ của thác nước đang cuồn cuộn mà đến cũng khó có thể che giấu được khí thế bàng bạc trong mắt hắn.
Đêm càng ngày càng sâu, trên thân thể Cố Thiên Mệnh đã lột ra một tầng máu thịt. Toàn thân hắn đều nổi lên tơ máu vô tận.
Hắn khép hai mắt lại, hai tay kết thành từng đạo ấn pháp vận chuyển kiếm thể công pháp.
Theo thời gian trôi, huyết nhục của Cố Thiên Mệnh không ngừng bay ngang dưới thác nước, khí tức trên người hắn càng ngày càng sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm nở rộ.
“Huyết thần kiếm thể lấy vạn vật tinh thần làm chất dẫn dùng thân thể huyết nhục, làm gốc đúc kiếm thể”.