Chương 332 Mài giũa kiếm thể
“Ừm, chuyện này giao cho ngươi, đừng để ta thất vọng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
Sau khi dặn dò xong, Cố Thiên Mệnh không nán lại mà trực tiếp bước ra khỏi thung lũng sâu, cấp tốc tiến về phía bắc.
Chỉ còn một tháng nữa, khi hắn thăm dò linh hồn của Lý Sương Nhi phát hiện dấu ấn thiên đạo màu đỏ máu tại nơi sâu kia càng ngày càng lớn, e rằng chỉ cần khoảng một tháng là có thể hoàn toàn nuốt chửng linh hồn bổn mệnh của nàng.
Vì vậy hắn hiện tại đang chạy đua từng giây từng phút, hy vọng có thể kịp thời giải quyết vấn đề này.
Đêm đã khuya nhưng vô số người khó có thể ngủ yên.
Vốn dĩ cuộc liên hôn giữa hai nhà Cố Lý mừng vui rầm rộ như vậy nhưng lại kết thúc dưới biến cố bất ngờ của Lý Sương Nhi.
Sứ thần các nước cùng văn võ bá quan đều ôm theo tâm tư riêng rời khỏi Cố gia, lan truyền tin tức này đến mọi nơi, dấy lên vô số than dài tiếc nuối.
Phòng của tân lang tân nương đêm nay vốn là nơi phấn khởi cảnh xuân nhưng lúc này lại trống rỗng, cực kỳ yên tĩnh.
Lý Sương Nhi nằm trong Tây sương viện của Cố gia, tuy gương mặt dần khôi phục nét hồng hào nhưng chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại. Trên người nàng vẫn khoác chiếc váy dài đỏ rực khiến người người phải mất hồn tán tụng, chỉ yên lặng nằm trên giường.
Tân lang Cố Thiên Mệnh được mọi người nhìn tới cũng không chăm sóc kề cận bên nàng, mà đang tiến vào một thác nước với đá tảng dựng đứng trong màn tối.
Thác nước này cách kinh thành khoảng mười lăm dặm, xung quanh không một bóng người, ngoại trừ tiếng nước chảy ầm ầm cũng không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
“Ta cứ nghĩ rằng thời gian của bản thân rất dư dật, nhưng cuối cùng vẫn xảy đến bất ngờ”.
Dưới bầu trời đêm trăng sao thưa thớt, bóng dáng với chiếc áo cưới đỏ sẫm của Cố Thiên Mệnh chậm rãi xuất hiện bên cạnh thác nước, đôi mày nghiêm nghị toát ra tia sắc bén, lẩm bẩm một mình.
"Ta vốn không muốn đi đến con đường này, nhưng ngươi lại dồn ép ta”, Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn trời, khí thế hùng vĩ chậm rãi quét qua nhân gian: "Ngươi muốn phát xét nàng ấy đã hỏi qua ta chưa?”
Nửa năm trước, khi hắn biết được Lý Sương Nhi vậy mà là thiên kỵ đã bị chấn động hồi lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Lúc đầu, hắn nghĩ đợi khi tu vi của bản thân có thành tựu sẽ tù từ tìm kiếm bảo vật, thông qua linh dược để tiêu trừ dấu ấn của sự phán quyết tại nơi sâu trong linh hồn của Lý Sương Nhi.
Nhưng chính vì sự thăm dò vào nửa năm trước đó đã khiến dấu ấn thiên mệnh đó đó cảm nhận được sự tồn tại của hắn, liền bắt đầu khuếch đại năng lượng nhằm chiếm đoạt linh hồn bổn mệnh của Lý Sương Nhi để ngăn ngừa bất trắc.
"Kiếp trước có người nói ta vô tình, khát máu, nhưng những kẻ ta giết đó đều là đáng tội chết, trái tim tàn nhẫn của ta đều bị đại đạo từng bước thúc đẩy mà ra”.
Cố Thiên Mệnh từng bước đi về phía thác nước, bộ quần áo đỏ thẫm cũng bị bọt nước thấm ướt.
"Đời này ta chỉ muốn an ổn tu luyện, không muốn trở thành kẻ địch với đại đạo, nhưng ngươi tại sao lại cứ khăng khăng ép buộc ta?”
Cố Thiên Mệnh đạp trên viên đá khổng lồ giữa dòng suối, cơ thể được bao phủ bởi vô số dòng chảy hỗn loạn với nhịp chân vững chắc, di chuyển về phía thác nước trước mặt.
"Ta không muốn đối địch với đại đạo, nhưng ngươi thực sự cho rằng ta sợ hãi sao?”
Cố Thiên Mệnh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như xuyên phá tầng tầng lớp lớp sương mù đen kịt, vọt thẳng lên đỉnh trời, trầm giọng nói: "Ta vượt qua vạn dặm sông máu, bước qua mười vạn cổ quốc, trấn áp ngàn vạn sinh linh, nhân quả ba ngàn đại đạo, ta đều từng nhuốm qua, há có thể chùn bước trước đại đạo một phương trăm quốc man rợ như ngươi!"