Chương 317 Dự cảm không lành
“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn ôm quyền đáp, nét nghiêm nghị trên mặt không giảm đi nửa phần.
“Chúng ta đi thôi!”, Cố Thiên Mệnh nhìn phương hướng ông lão điên rời đi một cái thật sâu, sau đó quay người tiếp tục tiến về Thiên Phong quốc.
May mắn vị trí mà họ đang đứng là một khu rừng hẻo lánh, nếu không cảnh tượng ông lão điên nhìn trời chất vấn vừa rồi sẽ gây lên một trận náo loạn mất
Trên thế gian sẽ luôn gặp một vài người hoặc một vài sự việc, hôm nay, quỹ đạo của mỗi người đều riêng rẽ, có lẽ đã đến lúc tự tìm con đường cho riêng mình.
Hắn tin rằng không lâu nữa sẽ có thể gặp lại ông lão điên, duyên tới duyên đi, quỹ đạo của cả hai cuối cùng cũng sẽ giao hòa tại một điểm.
Có lẽ khi ông ta tìm được đáp án mà mà mình trăn trở suốt bấy nhiêu năm, biết được bản thân là ai sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Chỉ là vào thời điểm đó, ông ta có còn là Thanh Phong nữa hay không thì không ai biết. Cũng không biết cuộc gặp mặt lần sau sẽ là khi nào.
Làn gió nhẹ thổi bay vô số tán cây dây leo trong rừng, những chiếc lá liệng mình trong gió rồi rơi xuống đất, tô điểm cho khung cảnh một vẻ thanh bình và tĩnh lặng. Làn gió này cũng khẽ thổi tà áo trắng của Cố Thiên Mệnh, làm hai bên tóc mai của hắn như đang bay múa trong hư không.
Mọi thứ an nhiên và bình lặng tới vậy.
Một đường này hắn không quên củng cố lại tu vi, cũng giúp Yến Hàn đả thông kinh mạch để thân thể và linh hồn của hắn ta dần dần hồi phục.
“Muốn đánh thức người phụ nữ trong quan tài băng phải xem cơ duyên của ngươi thôi”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn nặng nề nói: “Minh Tiên hoa chỉ có thể gặp không thể cầu, có tồn tại tại Bách Quốc Chi Địa hay không vẫn là một ẩn số”.
“Ta nhất định sẽ tìm được, nhất định”, Yến Hàn gật đầu, kiên định nói.
Cố Thiên Mệnh không đáp lại, tiếp tục đi về phía Thiên Phong quốc. Chỉ là trong lòng hắn lại tự nhủ: “Minh Tiên hoa, chia làm ba cánh, được tạo nên từ giọt nước mắt máu của tiên nhân. Thế gian này… thực sự có tiên nhân sao? Phía sau cảnh giới Thiên Huyền lại là cái gì?”
Hai người chậm rãi lên đường, trong khoảng nửa tháng này phần lớn vết thương của Yến Hàn đã khôi phục. Còn tu vi của Cố Thiên Mệnh cũng cách Linh Huyền đỉnh phong càng lúc càng gần.
Đêm nay khi hắn đang ngồi xếp bằng trên sa mạc cát vàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia bất an, cả người khẽ run lên. Hắn vội vã mở đôi mắt đang nhắm nghiền, ngẩng đầu nhìn lên hư không đen kịt, gương mặt anh tuấn giăng đầy nét nghiêm trọng: “Sao lại có cảm giác không yên lòng?”
“Chủ thượng, sao thế?”, Yến Hàn ở cạnh bên lập tức tiến tới hỏi.
"Không có gì, chắc là suy nghĩ nhiều quá mà thôi!”, Cố Thiên Mệnh phất phất tay, nhẹ giọng đáp.
Hắn chậm cháp đứng dây, vỗ sạch cát vụn dính trên người, nhìn về phương hướng Thiên Phong quốc ở phương xa, trầm giọng ra lệnh: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”
“Vâng!”
Vì vậy hai người lại tung mình ngồi lên ngựa, bắt đầu phi nước đại.
…………
Những ngày này đã định sẵn Bách Quốc Chi Địa chẳng thể an tĩnh lại.