Chương 240 Cháu ở lại chờ quân tiếp viện
Trong thành Vân Liễu hoàn toàn không có cao thủ Địa Huyền chống đỡ sao có thể chịu được sức tấn công hung hãn của Huyết Xích Quân với kinh nghiệm sa trường đầy mình?
“Á…”
Vô số binh sĩ Bắc Việt đang khóc than thảm thiết, nhìn đồng đội của mình từng người trở thành những xác chết nguội lạnh đẫm máu, đã không còn cách nào kìm nén được nỗi sợ hãi đang bóp chặt con tim họ.
Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, toàn bộ thành Vân Liễu dã giống như vật nằm trong túi của Huyết Xích Quân.
Một vạn lính Bắc Việt trong thành vậy mà chỉ còn sót lại gần năm nghìn người, hơn nữa đều đã bị Huyết Xích Quân bao vây dày đặc, không còn đường phản kháng.
“Khởi bẩm nguyên soái, đã hạ được thành Vân Liễu”, sau một lúc liền có tướng sĩ chạy tới trước mặt Cố Ưu Mặc, ôm quyền báo cáo.
“Bổn soái biết rồi”, Cố Ưu Mặc phất tay, suy ngẫm một hồi rồi nói: “Đuổi toàn bộ những tù binh của đại quân Bắc Việt kia ra khỏi thành, giết chết tại chỗ, không lưu lại hậu họa!”
“Vâng!”, các tướng sĩ lập tức nhận lệnh.
Sau đó, theo mệnh lệnh của Cố Ưu Mặc, gần năm nghìn binh sĩ Bắc Việt kia đều bị tước đoạt vũ khí rồi vây giữ lại ngoài thành.
Tiếp đó, dưới tia sáng chớp lóe của lưỡi kiếm sắc bén, chủ nhân của những tiếng tru tréo bi phẫn dần hóa thành những thi thể.
“A… Các ngươi vừa nói sẽ không giết những người đầu hàng, tại sao cơ chứ?”, có người phun ra một ngụm máu, căm hận ngửa mặt lên trời chất vấn.
Thật lâu sau, một vị tướng lĩnh của Huyết Xích Quân mới lạnh lùng đáp: “Đó là trước khi các ngươi kháng cự, hiện tại thành đã bị phá, đầu hàng cũng đã muộn rồi”.
Hiện tại lực lượng của Huyết Xích Quân không đủ, không thể đưa những tù binh này trở về Thiên Phong quốc, hơn nữa cũng không có thời gian đợi quân hỗ trợ của Thiên Phong quốc tới tiếp quản.
Vì vậy, vì sự an toàn của hậu phương, chỉ có thể tàn sát nhưng sĩ tốt Bắc Việt này, để tránh rắc rối về sau.
Chiến tranh không có chỗ cho sự mềm lòng, nếu không chờ đợi họ chính là sự hối hận cùng tử vong vô tận.
Sau đó, bên ngoài tường thành Vân Liễu, máu tươi bắn tung tóe tứ phía, tiếng thét phẫn hận vang thấu trời xanh, mang theo một vẻ đẹp kiều diễm kỳ dị.
Cổng thành Vân Liễu rộng mở, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh nhìn nhau một cái rồi đi thẳng vào trong.
Lúc này lòng người trong thành đều thấp thỏm hoang mang, rất nhiều người dân đều trốn trong nhà không dám ra ngoài mà run lẩy bẩy. Khi tiếng hò hét giết chóc ngoài thành ngừng bặt, họ đã đoán được kết quả này, sự kinh hãi trong nội tâm càng nặng nề thêm vài phần.
“Chúng ta phải làm sao đây?”, vài người mê mang hãi hùng tự hỏi.
Chỉ trong một đêm Huyết Xích quân đã nắm quyền khống chế thành Vân Liễu trong tay, không cho phép bất cứ ai ra vào.
Mấy người Cố Ưu Mặc nghỉ ngơi trong thành một đêm, để những tướng lĩnh Huyết Xích khác giải quyết những công việc vụn vặt của thành Vân Liễu.
Trời cuối cùng cũng bước sang ngày mới, nhưng bên ngoài thành Vân Liễu lại la liệt xác chết, mùi máu tanh nồng nương theo làn gió nhẹ len lỏi tới mọi xó xỉnh trong thành.
"Một lát nữa hãy cắt cử hai nghìn tướng sĩ ở lại trông coi thành Vân Liễu, đợi quân chi viện tới tiếp quản, hơn hai vạn quân còn lại thì thừa thắng xông lên, mọi người thấy thế nào?"
Trong quân trướng, Cố Ưu Mặc ngồi trên ghế chính giữa, nhìn Cố Thiên Mệnh bên cạnh cùng các tướng lĩnh hỏi ý kiến.
"Mạt tướng đồng ý, bây giờ đang là lúc sĩ khí dâng cao, hơn nữa Bắc Việt quốc cũng chưa kịp tập kết đại quân, chúng ta nên nhân cơ hội này để tiếp tục hạ thêm vài toà thành nữa".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!