Sau đó tay trái Cố Ưu Mặc cầm đầu của Dụ Hồng, con ngươi tràn ngập sát ý điên cuồng, quét qua đám binh lính đang quên mình chiến đấu bên dưới, hét lớn: “Bắc Việt quốc, Dụ Hồng đã chết! Còn không mau buông vũ khí đầu hàng!”
Lời của Cố Ưu Mặc vừa vang lên, trong chớp mắt đã nhấc lên làn sóng nơi chiến trường.
Vô số tướng sĩ cũng nghe được mà ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt họ là một màn cả cả đời này vĩnh viễn không thể quên:
Cố Ưu Mặc oai hùng đứng giữa không trung, tay phải cầm cây trường thương màu đỏ còn đang tí tách nhỏ máu, tay trái thì nắm lấy đầu Dụ Hồng với đôi mắt trợn trừng sợ hãi. Bộ giáp màu đỏ máu của ông ấy trông cực kỳ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời.
Đây chính là Cố Ưu Mặc! Là Huyết Hùng tướng quân khiến vô số kẻ địch phải khiếp đảm mỗi khi nghe tên!
Họ chết lặng nhìn lên Cố Ưu Mặc, giống như một vị thần chiến tranh giáng thế, trong khi sĩ tốt Bắc Việt quốc đều đang run rẩy, cảm thấy cả người như đang ở hầm băng.
“Là nguyên soái! Là Huyết Hùng nguyên soái!”
Sau cơn choáng váng chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân đều vỡ òa sung sướng, bọn họ kêu gào đầy tự hào, sĩ khí thoáng chốc tăng lên một bậc.
Cố Ưu Mặc bây giờ đã không còn là Huyết Hùng tướng quân nữa mà là Huyết Hùng nguyên soái, là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc của hiện tại đã có thể chân chính gánh vác trách nhiệm nặng nề của Thiên Phong quốc, kể từ đây, cây thương máu của ông ấy sẽ khiến hàng trăm triệu sinh linh phải run sợ và bàng hoàng.
“Phi lang tướng quân bị chém chết rồi? Sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!", một vài binh sĩ Bắc Việt nhìn chiếc đầu Dụ Hồng bị Cố Ưu Mặc túm trong tay kia, gương mặt vốn đã rệu rã thoáng cái tái nhợt, lắc đầu tự an ủi bản thân.
"Không thể nào! Phi lang tướng quân là đại tướng hàng đầu của Bắc Việt quốc ta, sao có thể bỏ mạng ở chỗ này!”, tinh thần của rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt đang quật cường chiến đấu đều sụp đổ, đánh mất đi người tâm phúc nhất mà rơi vào tuyệt vọng.
“Ngay cả Phi lang tướng quân cũng chết trận rồi sao? Chúng ta phải làm thế nào đây?”, nhất thời, sĩ khí đại quân Bắc Việt bị quét sạch, tất cả đều mất đi sự nhiệt huyết sôi trào vừa rồi thay vào đó là nét bi thương, ai thán.
Dưới sự cổ vũ của Cố Ưu Mặc, sĩ khí của đại quân Huyết Xích mỗi lúc một dâng cao, giống như thú dữ đói khát lao về phía binh sĩ Bắc Việt mà xâu xé.
Trong vô hình cuộc đại chiến đã có chút dấu hiệu ngã ngũ, sĩ tốt Bắc Việt ngay cả năng lực phản kháng cũng dần dần tiêu tan.
Lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân như Đồ Phu gần như đã tóm gọn được toàn bộ Huyền Lạc Quan.
Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên tuy rằng sở hữu tu vi Địa Huyền sơ kỳ nhưng cũng chống đỡ không nổi trước sự vây công của Đồ Phu cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân khác.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể phẫn hận phun ra một ngụm máu, nhìn xuống đại quân Bắc Việt đã mất hết tinh thần bên dưới mà khóc ra máu: “Trời không độ Bắc Việt quốc ta mà!”
Nói xong trước mắt liền tối sầm mà gục xuống, tắt thở.
Sau đó, Đồ Phu không chút do dự chặt đầu Âu Bác Xuyên xuống, thẳng tay ném xác ông ta xuống dưới tường thành, gầm lên: “Âu Bác Xuyên đã chết! Còn không đầu hàng, chém không tha!”
Tiếp đó, từng tướng lĩnh quân Bắc Việt đều bị chém chết rồi treo cổ ngay trước mắt mọi người, vô cùng đẫm máu.
Hết tướng lĩnh này tới tướng lĩnh khác tử trận đã triệt để khiến chúng sĩ tốt Bắc Việt đang chật vật kháng cự lặng người..
Rốt cuộc trên chiến trường cũng có một tên lính Bắc Việt không thể kìm nén nổi sự hoảng loạn trong lòng mà ném đao sắc trong tay, phủ phục xuống đất.
Thấy vậy, vô số lính Bắc Việt khác cũng vứt bỏ vũ khí, nhao nhao đầu hàng.
“Huyết Xích! Huyết Xích! Huyết Xích…”
Chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân thấy vậy đều lộ ra phấn khích quá đỗi, điên cuồng kêu vang.
Trận chiến này, họ thắng rồi, cuối cùng cũng chiến thắng rồi!
Máu của vô số người chảy trên mặt đất rộng khắp tụ lại giống như một dòng suối nhỏ.
Trên gò má Cố Thiên Mệnh còn vương vài giọt máu, hắn đứng trên tường thành Huyền Lạc Quan, rủ mi nhìn xuống cảnh tượng phía dưới với gương mặt lạnh nhạt như thường.
Bên ngoài bức tường thành của Huyền Lạc Quan nằm la liệt xác chết, nếu chất đống chắc chắn phải là một ngọn núi nhỏ. Những thi thể này, có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, có của Bắc Việt, các chi tay chân bị chặt chém đứt lìa nằm rải rác khắp chiến trường, lộ ra hoang tàn ghê rợn.
Bỗng nhiên trên bầu trời vô tận kéo đến những đám mây đen.
“Tí tách!”
Một giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen treo cao trên bầu trời, đáp xuống chiến trường đẫm máu.
Sau đó, những hạt mưa bắt đầu tụ lại ngày càng nhiều, mưa nhẹ rơi lộp độp.
Toàn bộ chiến trường đón nhận cơn mưa nhỏ sau trận tàn sát khốc liệt, thanh âm duy nhất còn sót lại chỉ là tiếng tí tách của những hạt mưa rơi xuống nền cát vàng, trống trải đến vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!