Chương 207 Sâu không thể dò
Võ đường Hàn gia được xây dựng tại trung tâm của hậu viện.
Bốn phương tám hướng của võ đường được bày la liệt các loại binh khí như đao, kiếm, thương, gậy gộc…
Hàn Võ Khê rút một cây trường thương từ giá vũ khí nắm gọn trong tay phải rồi bước lên đài thi đấu, nhìn Cố Thiên Mệnh nói: “Kỳ Song tướng quân, mời!”
Cố Thiên Mệnh cũng đi đến giá vũ khí, tùy ý chọn ra một thanh trường kiếm, cùng Hàn Võ Khê mắt đối mắt.
Ông cụ Hàn đứng phía dưới mặt không cảm xúc im lặng nhìn một màn này. Còn Hàn Ngụy lại lộ ra biểu cảm háo hức, âm thầm siết chặt nắm đấm
“Xin đắc tội”.
Hàn Võ Khê vừa dứt lời, hơi thở Địa Huyền sơ kỳ lập tức bộc phát, ngọn trường thương trong tay cũng xé gió đâm về phía Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh đột nhiên nheo mắt lại,tay phải nắm chặt trường kiếm làm ra động tác phòng ngự.
Kiếm ý quấn quanh thân kiếm tỏa ra từng trận sắc lạnh.
Đinh...đùng...
Tiếng kiếm ong ong, kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh uyển chuyển như rồng lượn bay vòng trong không trung.
Một thương của Hàn Võ Khê quét qua, uy thế của cảnh giới Địa Huyền khuấy động cả không gian, khiến không khí phát ra từng trận gió vút.
Cố Thiên Mệnh nhanh chóng nâng lên trường kiếm, dựa vào tu vi cùng kiếm ý của bản thân trực diện va chạm với đường thương này của Hàn Võ Khê.
Bùm!
Một tiếng nổ cực lớn, trường kiếm và trường thương va chạm vào nhau khiến toàn bộ võ đài rung chuyển.
“Quả thật là kiếm ý! Hay lắm nhóc con, lời đồn quả không sai", tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh giơ kiếm lên, cả trái tim ông cụ Hàn đột nhiên chùng xuống, con ngươi sáng ngời thầm thở dài.
Mà Hàn Ngụy lại hét hò trong lòng: “Cố ca, hung hăng đánh cha già nhà ta một trận, càng mạnh càng tốt, tuyệt đối đừng nương tay”.
Tay Hàn Võ Khê nắm trường thương không ngừng tăng sức mạnh, từ từ vận dụng hết thực lực của bản thân.
Một thương chém tới mang theo trận gió rít gào, khí thế của Địa Huyền sơ kỳ sâu như biển cả thâu tóm toàn bộ võ đài, mạnh mẽ tới mức khiến cả vùng đất trời khẽ run.
“Lên!”, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt trường thương quét về phía Cố Thiên Mệnh, uy lực kinh người.
Cố Thiên Mệnh giữ nguyên sắc mặt nghiêm nghị, một tay cầm trường kiếm, kiếm ý tiểu thành bao bọc lấy từng phân lưỡi kiếm, chém ra một đường.
Lập tức kiếm quang chớp lóe bắn ra tứ phía, kiếm ý đáng sợ tràn ngập võ đài, giống như cuồng phong biển động.
Bùm!
Một thương, một kiếm va chạm với nhau.
Rắc!
Đài thi đấu căn bản không chịu nổi sự va chạm giữ hai người họ, lập tức nứt ra một kẽ hở khổng lồ, như chực nghiêng đổ.
“Kỳ Song tướng quân quả nhiên danh xứng với thực!”
Thấy vậy, Hàn Võ Khê cũng không ra tay nữa mà thu lại trường thương trong tay, cực kỳ nghiêm túc lớn tiếng khen ngợi.
Cố Thiên Mệnh cũng rút lại trường kiếm đang rục rịch muốn chiến đấu tiếp, nhẹ giọng đáp: “Hàn tướng quân, bây giờ ông đã có thể đồng ý với việc bổn công tử nói vừa rồi chưa?”
“Hy vọng Kỳ Song tướng quân có thể thay ta bảo ban tên nhóc chết tiệt này thật tốt, nếu thực sự có thể khiến nó thay đổi tính cách, trên dưới Hàn gia ta cảm kích muôn phần”.
Hàn Võ Khê công nhận tài năng của Cố Thiên Mệnh, có thể dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ để đấu với mình một trận, quả thực phi thường.
“Đương nhiên, nhiều nhất trong vòng nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một thế tử hoàn toàn mới”, Cố Thiên Mệnh tự tin cười.
“Vậy làm phiền tướng quân rồi”, Hàn Võ Khê chắp tay khách sáo nói với Cố Thiên Mệnh.
Sau đó hai người họ đồng loạt đặt vũ khí trong tay xuống, hòa hợp bước xuống khỏi võ đài.
“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, vậy bổn công tử mang Tiểu Ngụy đi đây, trong khoảng thời gian này xin đừng phái người đi theo nữa”, Cố Thiên Mệnh nói xong liền ngoảnh đầu nói với Hàn Ngụy còn đang ngây ngốc đứng ở một bên: “Tiểu Ngụy, chúng ta đi thôi”.
“Ơ, được”, Hàn Ngụy vui mừng khôn xiết, hành lễ với cha và ông nội xong liền bám sát theo Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Ài… thật đáng tiếc, Cố ca vậy mà không đánh cha già một trận, đúng là đáng tiếc mà”.