Hai mươi vạn đại quân Bắc Việt quốc công hãn Thiên Phong quốc lại chậm chạp không thể công phá thành công, dẫn đến viện quân của Thiên Phong quốc đếp kịp lúc. Bắc Việt quốc lúc này mới không thể không lui binh, rời xa biên cương phía bắc của Thiên Phong quốc.
Trận chiến đó, kinh thiên động địa, huyết sắc lan tràn ngàn dặm, biển máu thấm ướt đại địa mệnh mông, nhuộm đỏ kình thương.
Trận chiến năm đó, Cố Ưu Mặc tay cầm trường thương bạc bị máu tươi thấm hồng, mặc khôi giáo màu đỏ như máu đã rách rưới, đứng vững trên tường thành, làm cho thế gian kinh hãi.
Trận chiến năm đó, thi thể khắp nơi, thân thể huyết nhục cùng binh khí bị tàn phá chất đống như núi, chồng chất lên nhau, mùi tanh hôi, mùi máu tươi lan tràn ba tháng chưa từng tản đi.
Trải qua huyết chiến Nhạn Hành quan năm năm trước, hai chân Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh tàn phế, cả người chồng chết vết thương, ảm đạm bi thương, ẩn cư nơi nội viện Cố gia, không xuất thế nữa.
Mặc dù hình ảnh Cố Ưu Mặc đã biến mất, nhưng truyền thuyết của Huyết Hùng tướng quân vẫn lưu truyền xuống, thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, bọn họ đều biết.
“Nhị thúc, không bao lâu nữa, người sẽ trở lại đỉnh cao cương trường...”, đối với Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh luôn tôn sùng từ tận sâu linh hồn, căn bản không vì kiếp trước mình là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà có chút coi thường nào.
Bởi vì, Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của Cố Thiên Mệnh.
Mỗi lần nghĩ đến bản thân trước khi khai mở lục thức, khóe miệng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.
Mỗi lần gây ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn làm chính là đến đình viện của Cố Ưu Mặc gọi một tiếng nhị thúc, để ông ấy đi giải quyết đống rắc rối mình gây ra.