Chương 107 Lão đại cứ như vậy mà thua rồi...
Lưu Lăng Võ vỗ vỗ bụi bặm trên người, từ trên mặt đất đứng lên, trợn mắt nhìn Cố Thiên Mệnh. Gã ta căn bản không hiểu tại sao mình lại bị Cố Thiên Mệnh một cước đạp ngã, rõ ràng một cước kia nhìn thì mềm như kẹo bông, nhưng lại có uy lực lớn như vậy.
Quan trọng nhất là, trên người Cố Thiên Mệnh không có bất kì dao động huyền khí nào, vẫn lẳng lặng đứng vững như một thư sinh bình thường.
Lưu Lăng Võ điên cuồng gãi đầu, hai mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, nhìn có vẻ muốn đánh thêm một trận nữa.
“Lão đại, lại bị thằng nhóc kia một cước đá ngã? Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”, tướng sĩ doanh trại Xích Phong vây xem ở một bên đều há to miệng, kinh ngạc không dám tin.
“Tình huống gì đây. Ta cũng không nhìn rõ ràng, sao lão đại trong chớp mắt liền ngã xuống vậy?”, từng đợt ồn ào kêu lên.
“Ta có hoa mắt không vậy? Lão đại cứ như vậy mà thua rồi... Qúa... quá giả rồi”.
Mọi người ở doanh trại Xích Phong căn bản không cách nào tiếp nhận mọi chuyện đột ngột như vậy, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, nghi hoặc thảo luận.
Cố Thiên Mệnh cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà để ý đến đám người, mắt lạnh đảo qua, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi tự mình luyện tập, có việc ta sẽ qua”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!