Kiều Sơn và Kiều Diệu đứng ở phía sau cảm thấy buồn cười, không ngờ lại kiếm được một ân huệ lớn như vậy.
Những gì Kiều Hữu Trung định nói tiếp theo lại càng dễ mở miệng hơn.
“Nhưng tuy rằng lần này có thể gặp dữ hóa lành, nhưng ai biết lần sau cậu Dương có nghĩ ra biện pháp khác đối phó với các người hay không.
Nhà họ Dương là gia tộc lớn nhất ở thành phố Long Giang, cậu Dương căn bản cũng không thiếu một triệu kia, mục tiêu của hắn ta từ đầu đến cuối vẫn là Ngọc Ninh."
Nghe vậy, Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên đều nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi.
Hai ngày qua, bọn họ cũng đều suy nghĩ cẩn thận, sở dĩ Kiều Dĩ Chiêu đâm vào xe của cậu chủ Dương thực ra là do đối phương thiết kế tốt từ trước.
Xét cho cùng là do Dương Thiệu Đình coi trọng Kiều Ngọc Ninh, sau khi bị từ chối thì oán hận.
"Nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Long Giang, bọn họ quyền to thế lớn, một gia tộc nhỏ như nhà họ Kiều chúng ta, cậu chủ Dương chỉ tùy tiện động một cái là có thể tiêu diệt." Kiều Hữu Trung tiếp tục nói, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Thấy thời cơ đã đến, Kiều Sơn và Kiều Diệu cũng tiến lên, tận tình khuyên bảo: “Ngọc Ninh à, thực ra chị cảm thấy thế này, tuy rằng hành vi của cậu chủ Dương có chút cực đoan, nhưng chung quy cũng là vì anh ta thích em nhưng lại không chiếm được, cho nên mới mất đi lý trí.”
“Nếu lúc đó em không từ chối cậu chủ Dương thì anh ta cũng không bắt cóc em đúng không?”
"Dù nói thế nào thì nhà họ Dương cũng là gia tộc đứng đầu thành phố Long Giang, nếu có thể gả cho cậu chủ Dương thì đó cũng là chuyện tốt với em."
“Khi đến lúc đó, Kiều gia chúng ta cũng có thể nhận được sự giúp đỡ từ Dương gia, việc kinh doanh của chúng ta sẽ phát đạt, trở thành một trong những gia tộc giàu có ở Long Giang.”
Lời nói của hai bác và anh họ chị họ khiến cho nụ cười trên mặt Kiều Ngọc Ninh dần dần cứng lại.
Vừa rồi cô còn không hiểu tại sao bọn họ lại đến bệnh viện thăm cô, hiện tại cô mới biết được, những người được gọi là người thân này đến để thuyết phục cô đi theo tên cặn bã Dương Thiệu Đình kia.
Nguyên nhân đơn giản là vì thế lực của nhà họ Dương quá mạnh mẽ, bác cả lại muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Dương.
Hay nói cách khác, bọn họ sợ Dương Thiệu Đình sẽ chưa hết hy vọng, lại bày ra âm mưu quỷ kế nào đó để hãm hại, điều đó sẽ liên lụy đến bọn họ.
Ngay cả Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng không thể nghe nổi nữa, nếu không vì Kiều Hữu Trung đã bỏ ra một triệu để cứu Ngọc Ninh, bọn họ đã trở mặt ngay tại chỗ.
“Anh chị, em cảm ơn lòng tốt của hai người, nhưng nhân phẩm của Dương Thiếu Đình quả thật khiến người khác phải khinh thường, ở thành phố Long Giang chỉ sợ không có người nào không biết. Cậu ta ỷ vào thế lực của gia tộc mà làm xằng làm bậy, đã có mấy cô gái bị cậu ta chơi đùa đến chết, anh nghĩ xem nếu Ngọc Ninh nhà chúng ta đi theo cậu ta thì sẽ có kết cục tốt đẹp hay không?"
Kiều Dĩ Chiêu còn chưa nói xong, Kiều Hữu Trung đã vội vàng đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Giống như ông ta sợ những lời này sẽ đến tai nhà họ Dương, sẽ bị bọn họ báo thù.
Lúc này, trong nhà họ Kiều vẫn chưa có ai biết rằng Dương Thiệu Đình đã chết, để trả thù cho Dương Thiệu Đình, nhà họ Dương đã hối lộ công an tỉnh, muốn bắt giữ toàn bộ bọn họ để trả thù.
“Nếu mấy người đã biết cậu chủ Dương là người như thế nào thì nên biết, cậu ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho Ngọc Ninh. Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là để Ngọc Ninh thuận theo cậu chủ Dương, gả vào một gia đình giàu có, còn tôi sẽ cầu tình với ông cụ, cho nhà các người trở về gia tộc. Hoặc là chờ đợi cơn thịnh nộ của cậu chủ Dương, từ nay về sau, bất kể các người sống hay chết đều không liên quan gì đến nhà họ Kiều."
Kiều Hữu Trung nói chắc như đinh đóng cột, kiên quyết đến mức vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh tức giận đến mức không nói nên lời.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
"Kiều Ngọc Ninh là người phụ nữ của tôi, ngoại trừ tôi, cô ấy sẽ không gả cho bất kỳ người nào."
Lâm Chấn Huy đi vào phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người nhà họ Kiều, cuối cùng rơi vào trên mặt Kiều Ngọc Ninh, vẻ mặt dần dần trở nên ấm áp.
Mà khi Kiều Ngọc Ninh nhìn thấy Lâm Chấn Huy, suy đoán trong lòng cô cuối cùng đã trở thành sự thật.
Trên đường đến bệnh viện, Kiều Ngọc Ninh lúc tỉnh lúc mê đã nhìn thấy một người đàn ông, nhưng khi tỉnh lại, cô lại cho rằng đó là ảo giác.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Chấn Huy, Kiều Ngọc Ninh rốt cuộc cũng xác định, hôm qua chính là Lâm Chấn Huy đã cứu cô.
Đã vô số lần cô mơ thấy Lâm Chấn Huy trở về, nhưng khi Lâm Chấn Huy thực sự xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô lại không có chút vui mừng nào.
Cô chỉ có cảm giác bối rối và ấm ức, thậm chí có cảm giác muốn khóc.
Sự xuất hiện của Lâm Chấn Huy khiến Kiều Hữu Trung và Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không nhận ra Lâm Chấn Huy.
Kiều Sơn và Kiều Diệu trừng mắt nhìn Lâm Chấn Huy, mắng: "Anh là ai? Chuyện nhà họ Kiều chúng tôi có liên quan gì đến anh?"
"Chuyện của nhà họ Kiều tôi không có hứng thú, nhưng chuyện Kiều Ngọc Ninh lấy ai cũng không đến lượt các người khoa tay múa chân." Giọng nói của Lâm Chấn Huy lạnh như băng.
Hắn đã biết Kiều Dĩ Chiêu đã quỳ trước nhà tổ của nhà họ Kiều một ngày một đêm, cầu xin Kiều Hữu Trung lấy ra một triệu để cứu Kiều Ngọc Ninh, nhưng Kiều Hữu Trung không hề quan tâm đến tình thân, từ chối cứu Kiều Ngọc Ninh, thấy chết mà không cứu.
Những người như vậy thực sự không hiểu sao họ lại có mặt mũi đến bệnh viện thăm Ngọc Ninh.
Mặc dù hai vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên không hài lòng với Lâm Chấn Huy, nhưng hành vi của một nhà Kiều Hữu Trung càng khiến trái tim bọn họ giá lạnh hơn, vì vậy bọn họ chỉ trầm mặt, không nói bất cứ điều gì.
Kiều Sơn tức giận xắn tay áo lên, ra vẻ muốn đánh người, chỉ vào mũi Lâm Chấn Huy chửi mắng.
"Anh nghĩ anh là ai? Cút khỏi đây mau, nếu không tôi sẽ cho anh nếm thử sức mạnh nắm đấm của tôi.”
Anh ta có thân hình cao lớn, cơ bắp ở tay và ngực rất rắn chắc, trông giống như một lực sĩ cường tráng thường xuyên ra vào phòng tập gym để nâng tạ.
"Ngọc Ninh cần nghỉ ngơi, mời các người lập tức rời đi." Lâm Chấn Huy nhìn Kiều Sơn như nhìn một thằng ngốc, lạnh lùng nói.
Giọng điệu ra lệnh này như thể hắn là chủ nhân nơi đây ngay lập tức khiến vợ chồng Kiều Hữu Trung vô cùng tức giận.
"Em hai, cậu ta là ai?" Kiều Hữu Trung nhìn Kiều Dĩ Chiêu, giọng điệu rất bất mãn hỏi.
"Cậu ta chính là thằng bé Ngọc Ninh đã cứu năm đó." Kiều Dĩ Chiêu bất lực thở dài.
Biết Lâm Chấn Huy chính là người khiến Kiều Ngọc Ninh có thai ngoài giá thú và bị nhà họ Giang hủy hôn, Kiều Hữu Trung cười ha hả, không khách khí nói:
"Kiều Sơn, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi cậu ta ra ngoài! Cho con đi học quyền anh ngần ấy năm là vô ích hay sao?"
"Vâng!" Kiều Sơn gật đầu đồng ý, khuôn mặt nở một nụ cười hung ác nhìn Lâm Chấn Huy, nắm đấm dần dần siết chặt.
Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nhớ ra Kiều Sơn đã tập luyện quyền anh gần mười năm, bốn năm tên côn đồ bình thường đều không phải là đối thủ của anh ta.
Nhìn thấy Lâm Chấn Huy vẫn đứng ở nơi đó, không hề có dáng vẻ thừa nhận sai lầm, cầu xin tha thứ, Kiều Ngọc Ninh không khỏi có chút lo lắng.
Mà vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Ngô Tú Liên cũng chỉ thờ ơ nhìn, bọn họ cũng muốn dùng nắm đấm của Kiều Sơn để dạy cho Lâm Chấn Huy một bài học và trút cơn tức giận đã kìm nén trong lòng bọn họ nhiều năm.
Kiều Sơn sải bước đi về phía Lâm Chấn Huy, bỗng nhiên đấm ra một quyền, Kiều Ngọc Ninh đang nằm trên giường bệnh không khỏi kêu lên: "Cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!