Thủ phủ của tỉnh Giang Đông, thành phố Giang Châu.
Nó cách thành phố Long Giang hơn 160 km.
Lúc này, trong văn phòng của Công an tỉnh Giang Đông, các quan chức cấp cao của các ban ngành khác nhau của chính quyền tỉnh Giang Đông đã tụ tập.
Bao gồm Chương Quân người đứng đầu tỉnh Giang Đông, Giám đốc công an tỉnh Khấu Thiên Hữu, cục trưởng phòng chính trị Trương Kiến Nghĩa, và hơn chục lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh Giang Đông...
Tất cả đều cúi đầu, sợ hãi đứng trước bàn làm việc.
La Sát đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn phía sau bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua mọi người.
"Phu nhân của Lâm nguyên soái bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, các người đáng tội gì?"
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, không dám chần chừ một giây nào.
"Xin La Sát Chiến Vương thứ tội. Tôi đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, tất cả tội phạm chắc chắn sẽ bị đưa ra công lý và bị trừng phạt nghiêm khắc." Chương Quân, người đứng đầu tỉnh Giang Đông run giọng cầu xin.
Ở trong phạm vi quản lý của tỉnh Giang Đông, vợ của Chiến Thần Tu La bị bắt cóc, với tư cách là người đứng đầu tỉnh Giang Đông, ông ta không dám trốn tránh trách nhiệm.
Đó chính là Chiến Thần Tu La đấy!
Huyền thoại của quân đội Hoa Hạ, sát thần trên chiến trường biên giới phía Bắc.
Canh giữ biên cương phía Bắc bảo vệ Hoa Hạ, khi chiến đao ra khỏi vỏ, giặc kinh hoàng, liên minh tám nước giống như con kiến, ra lệnh một tiếng vạn cốt khô.
Hiện tại một trong tám vị Chiến Vương dưới quyền Chiến Thần Tu La, La Sát Chiến Vương đích thân đến tỉnh thành để hỏi tội, điều này đủ chứng minh mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Chiến Thần Tu La nổi giận, không những chức quan của bọn họ khó giữ, nếu làm không tốt thì nhiều người trong số họ có thể bị mất mạng.
La Sát đá một cước đá bay đống tài liệu trên bàn làm việc, giận dữ nói: "Điều tra kỹ lưỡng? Vậy để tôi hỏi ông, đến bây giờ các người đã tìm thấy vị trí của phu nhân Lâm nguyên soái chưa? Tại sao vẫn chưa có hành động gì? Những kẻ bắt cóc kia cũng đã nghe được tiếng gió rồi!"
Cảm nhận được sát khí bộc phát ra từ người La Sát, mấy vị lãnh đạo càng cúi thấp đầu hơn, toàn thân run rẩy.
Chương Quân quay đầu lại trừng mắt nhìn giám đốc công an.
Công an có trách nhiệm giải cứu phu nhân Lâm nguyên soái, nếu có gián điệp bên trong hệ thống công an, giám đốc công an tỉnh chắc chắn không thể thoái thác sai lầm của mình.
Sở trưởng Khấu Thiên Hữu cũng cảm thấy ấm ức ở trong lòng, lúc trước khi nhận được mệnh lệnh, ông ta không hề biết rằng người bị bắt cóc chính là vợ của Lâm nguyên soái.
Ông ta còn tưởng rằng đó chỉ là người thân của một quan chức cấp cao bình thường nên chỉ ra lệnh cho Công an tỉnh của thành phố Long Giang điều tra, ai biết được sẽ xảy ra sai sót như vậy, thông tin bị rò rỉ, báo động cho những kẻ bắt cóc.
Điều tệ hơn nữa là Lâm nguyên soái cũng đã biết chuyện này.
Lúc này Khấu Thiên Hữu chỉ cảm thấy cho dù ông ta có chín cái mạng cũng không đủ để chết, ông ta quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.
"La Sát Chiến Vương tha mạng, La Sát Chiến Vương tha mạng..."
"Mặc dù phu nhân đã được cứu, nhưng có thể tha cho ngươi hay không thì phải do Lâm nguyên soái định đoạt, còn phải xem biểu hiện của các người. Người bắt cóc phu nhân là người nhà họ Dương ở Long Giang, trong vòng ba ngày, nhà họ Dương phải bị xóa tên khỏi Long Giang. Tôi không quan tâm các người làm như thế nào, nhưng hãy nhớ một điều, ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận của Lâm nguyên soái."
La Sát nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc, những chuyện còn lại anh không cần quan tâm, cũng không cần biết chi tiết, chỉ cần có thể đạt được kết quả là được.
Bây giờ là thời kì mấu chốt để chính phủ Hoa Hạ ký hiệp định đình chiến với quân đội liên minh quốc tế xâm lược biên giới phía Bắc, việc Chiến Thần Tu La rời khỏi quân đội biên giới phía Bắc không được để cho những người nước ngoài đó biết.
Đó là lý do tại sao La Sát đưa ra yêu cầu rất nghiêm túc là không ai được tiết lộ thân phận của Lâm Chấn Huy.
Chờ sau khi La Sát rời đi, tỉnh trưởng Chương Quân mới phát hiện ra rằng bàn tay của mình vẫn đang run rẩy, những người khác cũng giống như vậy, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Tất cả mọi người đều biết rằng, bầu trời ở Long Giang sắp thay đổi.
Có rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo, có rất nhiều người sẽ chết không có chỗ chôn.
Một lúc sau, Chương Quân lớn tiếng gầm lên với các quan chức cấp cao phía sau.
“Ngay lập tức giám sát tất cả những người trong nhà họ Dương, hạn chế việc đi lại của bọn họ, cho dù là một con chim mà bọn họ nuôi cũng không được phép bay ra khỏi Long Giang. Vận dụng toàn bộ lực lượng và tài nguyên để thu thập bằng chứng phạm tội của nhà họ Dương, chỉ cần là việc làm bẩn thỉu do nhà họ Dương, cho dù là mười năm hay hai mươi năm trước đều đào ra toàn bộ cho tôi! Nhanh chóng kiểm tra xem Lâm nguyên soái sống ở đâu, mọi người đến xin lỗi ngay, lập tức đi ngay!"
…
Bệnh viện số 1 thành phố Long Giang.
Kiều Ngọc Ninh lo lắng cho con gái Nguyệt Nguyệt nên gọi điện thoại cho dì Triệu nhưng không có ai nghe máy.
“Đã muộn như vậy rồi, có lẽ dì Triệu và Nguyệt Nguyệt đều đã ngủ rồi.” Ngô Tú Liên ở bên cạnh an ủi cô.
Mặc dù trong lòng Kiều Ngọc Ninh vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, nhưng dù sao cũng đã khuya nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, gia đình bác cả Kiều Hữu Trung mang theo giỏ trái cây đến bệnh viện thăm hỏi, điều này khiến cho Kiều Ngọc Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cha cô là Kiều Dĩ Chiêu cảm thấy rất xúc động, thầm nghĩ rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm.
Tuy rằng mấy năm nay mối quan hệ giữa hai gia đình không mấy hòa thuận, nhưng thời điểm xảy ra chuyện, tình thân vẫn luôn bền chặt.
"Anh chị, mọi người tới đây sao không báo trước cho em biết? Đến rồi thì thôi, còn mua trái cây làm gì?" Kiều Dĩ Chiêu nở nụ cười tươi, nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.
"Ngọc Ninh xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta có thể không đến thăm hay sao?"
Kiều Hữu Trung cười ha hả rồi cùng vợ là Tôn Quế Lan bước đến trước giường bệnh, lo vẻ mặt quan tâm lo lắng.
"Ngọc Ninh, hiện tại cháu thế nào rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa?"
"Bác cả, bác gái, hiện tại cháu đã không sao rồi, cảm ơn hai bác đã quan tâm." Kiều Ngọc Ninh mỉm cười nói.
"Ngọc Ninh, lần này con phải cảm ơn bác của con, bác ấy đã bồi thường cho cậu chủ Dương một triệu, còn thu xếp cho con một phòng bệnh cao cấp như vậy."
Lời nói của Kiều Dĩ Chiêu khiến người một nhà Kiều Hữu Trung ngẩn người.
Kiều Hữu Trung và vợ Tôn Quế Lan hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn con gái bọn họ là Kiều Sơn và Kiều Diệu, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của nhau.