Nếu Dương Thiếu Đình nói những lời này để khiêu khích Lâm Chấn Huy, vậy thì hắn ta đã thành công rồi.
Sát khí ở trên người của Lâm Chấn Huy đột nhiên tăng vọt gấp mười lần, như thể căn biệt thự khổng lồ này cũng không thể vây hãm được lửa giận ngập trời của hắn, sát khí điên cuồng lập tức khiến những người khác khó thở.
Nhiệt độ xung quanh giảm hơn mười độ chỉ trong tích tắc, một số người cảm thấy lạnh thấu xương không thể không hắt hơi mấy cái.
Tích tách tích tách...
Đồng hồ treo tường biểu thị giờ đã là mười một giờ hai mươi phút tối.
"Đến giờ rồi."
Lâm Chấn Huy giẫm chân phải, thân thể phóng ra như mũi tên, phi ra đến khoảng hơn năm mét, đi thẳng về phía Dương Thiếu Đình.
Hắn đã nói rằng sẽ cho Dương Thiếu Đình hai giờ, và hắn thì không bao giờ nuốt lời, thêm một giây cũng không được.
Dương Thiếu Đình không ngờ lại có người trực tiếp nhảy từ tầng một lên tầng hai, theo phản xạ muốn giơ súng lên nhắm vào Lâm Chấn Huy, nhưng đã quá muộn rồi.
Lâm Chấn Huy dùng một cú đấm đánh vào ngực của Dương Thiếu Đình, nắm đấm đập vào ngực như búa sắt, đâm thẳng ra sau lưng Dương Thiếu Đình, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một trái tim đẫm máu.
Trong âm thanh ầm ầm, thân thể Lâm Chấn Huy đập Dương Thiệu vào tường như một quả đại bác, khiến tường bị sụp hơn một nửa.
Giữa hơn ba mươi cặp mắt khiếp sợ, Lâm Chấn Huy rút nắm đấm ra khỏi ngực Dương Thiếu Đình, trái tim đó vẫn đang đập trong lòng bàn tay của hắn.
Phụt!
Trái tim bị bóp nát rồi nổ tung, biến thành một vũng máu!
Dương Thiếu Đình ngã xuống đất, dù đã tắt thở nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như thể hắn ta không tin là mình đã bị đối phương giết chết nhanh đến như vậy.
"Aaaa!!"
Có vài tên côn đồ nhát gan bị doạ hét lên ngay tại chỗ, bọn chúng ôm đầu và quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn mà điên cuồng.
"Giết hắn!"
Tên cầm đầu vóc dáng nhỏ bé là người đầu tiên phản ứng lại, gã dẫn mọi người xông về phía Lâm Chấn Huy.
Dương thiếu gia bị giết ở ngay trước mắt bọn họ, trừ phi bây giờ Lâm Chấn Huy bị hạ gục hoặc bị giết chết ngay tại chỗ, nếu không nhà họ Dương có hỏi tội, không ai trong số họ có thể thoát khỏi được.
Nhưng sát khí phát ra từ cơ thể của Lâm Chấn Huy, và sự chấn động từ cảnh tượng vừa rồi mang lại cho bọn họ quá mạnh.
Mặc dù trong tay họ có ống thép và dao, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Tuy lao đến chỗ Lâm Chấn Huy, thế nhưng bắt gặp ánh mắt băng giá của Lâm Chấn Huy, những tên côn đồ này đã cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.
Lâm Chấn Huy cầm lấy một con dao, một chân đá bay ba người đó đi, sau đó là một cuộc chém giết từ một phía.
Từ hành lang trên tầng hai đến tầng một, chưa đầy nửa phút, hơn ba mươi người đã ngã xuống vũng máu, hai người cuối cùng trốn sau cánh cửa run rẩy không ngừng.
Một trong số họ sợ hãi đến nỗi phát điên, mà người kia đã sợ hãi đến mức phân cũng chảy ra, chân thì mềm đến mức không thể đứng vững nổi, chỉ có thể ngồi bệt trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối, thân thể Lâm Chấn Huy không hề dính một vết máu nào cả.
Vung tay một cái, con dao trong tay hắn đã bay ra và đâm vào tấm bảng hiệu "Kiếm tiền mỗi ngày" ngay ở phía trên hội trường, cán dao khi đó vẫn còn run rẩy.
...
Một giờ sau, nhà họ Dương ở tỉnh Long Giang.
Khi biết về cái chết của Dương Thiếu Đình, cha của hắn ta là Dương Thế Hùng đã vô cùng tức giận.
Nhìn thấy thi thể của Dương Thiếu Đình được khiêng trở về, Dương Thế Hùng vừa đau buồn vừa tức giận, ông ta phun ra một ngụm máu, đỏ mắt gầm lên:
"Ai? Là ai đã giết con trai của tôi!”
Hai người đàn ông quỳ xuống ở trước mặt ông ta, một người trong số họ đã điên điên khùng khùng đến nỗi không thể nói nỏi một câu hoàn chỉnh.
Người còn lại thì sắc mặt đã tái nhợt, hầu như không thể nói ra nổi đã chuyện gì đã xảy ra, hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Dương Thế Hùng vừa sinh ra đã mắc một căn bệnh lạ, ông ta đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bộ dạng bên ngoài trông vẫn giống như một cậu học sinh, nên ngay cả khi hai người đàn ông kia quỳ trước mặt ông ta, bọn chúng vẫn cao hơn ông ta đang đứng.
Nghe được chuyện đã xảy ra, lửa giận trong lòng ông ta không thể kiềm chế nổi, ông ta lấy ra một khẩu súng lục, chĩa vào trán đối phương.
"Con trai của tao đã chết rồi, sao mày vẫn còn sống?" Dương Thế Hùng gầm lên.
"Hùng gia tha mạng, Hùng gia tha mạng..." Người đàn ông đó vội vàng cầu xin lòng thương xót, nhưng vô dụng.
Bùm bùm bùm...
Dương Thế Hùng bắn ra tám phát súng liên tiếp, thậm chí còn không buông tha cho người đàn ông đã bị doạ thành kẻ thần kinh, như thể họ là người đã giết chết Dương Thiếu Đình vậy.
Vệ sĩ đứng hai bên im lặng, không ai dám nói gì, loại cảnh tượng như này bọn họ đã nhìn quen rồi.
"Tập hợp mọi người lại đi, tối nay tao phải báo thù cho Thiếu Đình." Dương Thế Hùng chĩa súng ra lệnh.
"Vâng." Vài vệ sĩ đồng thanh đáp lại, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lại bị Dương Thế Khải, người đứng đầu nhà họ Dương ngăn lại.
"Thế Hùng, trước tiên đừng bốc đồng như vậy." Dương Thế Khải trầm giọng thuyết phục.
"Anh cả, đó là con trai của em đấy, bây giờ nó đã bị giết rồi, em nhất định phải báo thù cho nó."
Dương Thế Hùng vỗ vào khẩu súng trên bàn, ngẩng đầu nhìn Dương Thế Khải, nói với thái độ rất kiên quyết.
Dương Thế Khải phất phất tay, ra hiệu vệ sĩ rời đi trước, sau đó đóng cửa lại.
"Nhất định sẽ trả thù Thiếu Đình, nhưng tốt nhất là đừng có quá nhiều động thái vào lúc này.”
“Lão Chính nói có một ông lớn đến Long Giang, không biết là ai đã phản bội Thiếu Đình mà nói về việc bắt cóc người phụ nữ đó, ông lớn đó đang chú ý đến vấn đề này.”
"Bây giờ Thiếu Đình đã bị giết, em còn lo đến cái gì nữa, em không chỉ muốn báo thù cho Thiếu Đình, mà còn muốn cả nhà của người phụ nữ đó cũng phải xuống dưới ấy với Thiếu Đình."
Tâm trạng của Dương Thế Hùng đã không thể bình tĩnh lại nổi, nỗi đau mất con trai đã khiến ông ta mất đi lý trí.
Dương Thế Khải thuyết phục: "Có cách này, tôi đã yêu cầu Lão Chính sử dụng quyền lực của cục thanh tra để bắt giữ cả nhà Kiều Ngọc Ninh.”
“Chỉ cần nói cái chết của Thiếu Đình có liên quan đến bọn họ, chỉ cần lấy ra một số bằng chứng, là có thể vô tình mà giết bọn họ ở trong tù.”
“Về phần hung thủ đã giết Thiếu Đình, tôi đã điều tra rồi, đó là người đàn ông đã khiến Kiều Ngọc Ninh có con trước khi cưới vào nhiều năm trước, tôi nghe nói hắn là quân nhân trong quân đội.”
“Tuy nhiên, một mình hắn có thể đối phó với hơn ba mươi tên côn đồ, hẳn là một võ sư, nếu em vội vàng phái người đến bắt hắn, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Nghe Dương Thế Khải nói thế, Dương Thế Hùng rơi vào trầm tư.
Vừa rồi bị cơn giận làm mờ lý trí, chỉ muốn trả thù. Lúc này, sau khi nghe phân tích của anh cả, ông ta cũng nhận ra là mình đã quá liều lĩnh.
Bọn họ đều biết, những tên côn đồ mà Dương Thiếu Đình nuôi dưỡng trong sòng bạc đều là người đã quen cảnh đâm thuê chém mướn, võ nghệ của bọn họ rất tốt.
Mà đối phương một mình giết chết hơn ba mươi người bọn họ thì cũng đủ cho thấy hắn là một cao thủ võ lâm.
Loại người như vậy sao có thể chỉ dùng vài người tới bắt được.
Thấy Dương Thế Hùng cau mày, Dương Thế Khải cúi xuống vỗ vỗ vai ông ta, an ủi: "Cho dù kẻ giết người kia là người của quân đội, cũng không có gì phải lo lắng cả."
“Thiếu Kiệt nhà tôi đã được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng* trong Quân đội Giang Đông, nó vừa gọi điện thoại tới, nói vào một hai ngày nay sẽ trở về Long Giang, đối phó với loại quân nhân bình thường thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe tin Dương Thiếu Kiệt được thăng lên cấp Đại đội trưởng đại đội xe tăng, mây mù trong lòng Dương Thế Hùng cũng theo đó bị cuốn đi.
Ông ta xoay người đi đến ghế sofa, nhảy hai chân lên rồi ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi: "Anh cả, những gì anh nói gì là sự thật sao? Thiếu Kiệt đã trở thành Đại đội trưởng đại đội xe tăng rồi!”
"Ừm, vừa rồi nó đã nói qua điện thoại." Dương Thế Khải trả lời.
Đối với một gia tộc ở thành phố cấp ba như Long Giang, có thể sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng trong gia tộc đã thuộc về loại vinh quang mà mộ tổ tiên sẽ tỏa ra khói xanh rồi.
Nó không chỉ có thể củng cố địa vị của nhà họ Dương đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Long Giang này, mà thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu tỉnh Giang Đông và mở rộng thêm quyền lực của gia tộc.
Như thể nỗi đau mất con không còn quá quan trọng nữa, hai anh em Dương Thế Khải và Dương Thế Hùng đều đắm chìm trong niềm vui rằng nhà họ Dương bọn họ đã sinh ra một Đại đội trưởng đại đội xe tăng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!