Sự ngỡ ngàng của ông Đình Vũ tất nhiên là có lí do của nó. Đứng trước mặt ông ta lúc này chính là tên phụ hồ Lãnh Thiên, người mà tháng trước còn bị ông ta cho vệ sĩ chặn đánh không thương tiếc.
Điều làm Đình Vũ kinh ngạc chính là Lãnh Thiên lần này hoàn toàn khác xa với tên khố rách áo ôm lúc trước. Hắn xuất hiện với bộ vest chỉnh chu, thần thái nghiêm nghị của hắn làm người đối diện phải choáng ngợp.
“Lãnh Thiên? Mày đến đây làm gì? Để chê cười tao đúng không?” Ông Đình Vũ không giấu được sự tức giận và khổ thẹn, bàn tay ông ta run run hướng ngón tay trỏ về phía Lãnh Thiên.
Hắn bình tĩnh đáp: “Thật vinh hạnh vì ông vẫn còn nhớ đến tôi. Tôi đến đây không phải để gây sự, ông không cần tức giận như vậy đâu.”
“Không gây sự? Vậy mày đến đây làm gì?” Ông ta vẫn giữ nguyên sự giận dữ có pha một chút phòng bị.
“Để giúp ông thoát ra khỏi nhà giam, để cứu lấy Đình gia.” Không dông dài, Lãnh Thiên lập tức nói ra ý định của mình.
Đình Vũ trố mắt kinh ngạc, dường như những lời vừa rồi của Lãnh Thiên hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Trong trí nhớ của Đình Vũ, Lãnh Thiên chỉ là chàng trai nghèo khó, quần áo lúc nào cũng rách rưới, một chút quyền lực cũng không có chứ đừng nói đến việc có thể đưa ông ta ra khỏi nơi âm u này.
Nhìn sự nghi hoặc của ông Đình Vũ, Lãnh Thiên đưa tay vào túi áo lấy ra tấm thẻ nhân viên với đầy đủ thông tin cá nhân bên trên, đưa đến gần những thanh sắt trên cánh cửa đang chắn ngang để ông ta có thể nhìn cho rõ.
Dòng chữ đập vào mắt ông Đình Vũ đầu tiên chính là họ tên đầy đủ của Lãnh Thiên, đi kèm bên dưới là dòng chữ "Tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị". Chân ông ta bắt đầu run rẩy, hai tay phải bám chặt vào thanh sắt để giữ cho cơ thể không ngã khụy xuống đất, những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện và chảy dài xuống tận cổ áo.
Đình Vũ không còn dám hó hé bất kỳ điều gì nữa, trong thâm tâm ông ta hiểu rõ rằng mình đã đắc tội với một gia tộc thế lực bậc nhất trong giới quý tộc. Lúc này, việc có được ra tù hay không đối với ông ta đã không còn ý nghĩa gì nữa, vì nếu có thoát khỏi phòng giam thì cũng không thể sống yên với thế lực của Lãnh gia.
Sau khi đã cho Đình Vũ thấy được những thứ cần thiết, Lãnh Thiên lập tức cất thẻ vào túi rồi nói: “Nếu bây giờ tôi không giúp ông thoát ra khỏi đây thì chẳng ai có khả năng làm được việc đó đâu. Ông chắc chắn không muốn nhận sự trợ giúp từ tôi đúng không?"