Thẩm Tư Đằng ngồi trên giường nhìn Triệu Lam mắt dán vào điện thoại, thỉnh thoảng lại thấy cô nhếch miệng một cái, không biết đang trò chuyện với ai.
Hắn đứng dậy đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Triệu Lam, ý đồ muốn nhìn xem người mà cô đang nhắn tin cùng là ai nhưng chưa kịp thấy tên thì Triệu Lam đã vội ấn tắt màn hình.
Nếu Cố Thanh Hàn thật sự là tiểu tam của Thẩm Tư Đằng vậy thì hắn khẳng định sẽ biết em gái nàng là Cố Tiểu Mạc. Vậy nên trước khi Triệu Lam tìm được hướng giải quyết cô tuyệt đối không thể để Thẩm Tư Đằng biết được cô đã phát hiện hắn đang ngoại tình.
"Anh muốn làm gì?", Triệu Lam nhíu mày, lách người ra khỏi cái ôm của hắn.
Thẩm Tư Đằng ban đầu là sững sờ nhưng ngẫm lại đây cũng là phản ứng bình thường của Triệu Lam, cũng không có nghĩ nhiều, ánh mắt thâm tình nhìn cô, "Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi vợ chồng chúng ta không gần gũi với nhau, em tiến tổ quay phim bốn tháng rồi còn gì, anh muốn..."
"Hôm nay em mệt, anh tự giải quyết đi", Chưa đợi Thẩm Tư Đằng nói hết câu, Triệu Lam đã dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Sau đó lại nhìn vào điện thoại gõ chữ.
Triệu Lam thừa biết hắn đang có ý định gì. Tuy bản thân Triệu Lam không thật sự thích vấn đề đó nhưng dù sao cô và hắn cũng là vợ chồng, thỉnh thoảng vẫn miễn cưỡng chấp thuận xem như làm tròn bổn phận người vợ. Thế nhưng bây giờ cô thật không muốn chạm vào hắn và cũng không muốn để hắn chạm vào. Dù Triệu Lam đối với Thẩm Tư Đằng không có tình thì cũng có nghĩa, hơn nữa cả hai đã bên nhau lâu như vậy, chẳng có người phụ nữ nào lại có thể tỏ ra bình thản khi chồng mình ngoại tình. Chỉ cần nghĩ tới đôi tay của hắn đã từng chạm vào người phụ nữ khác thì toàn thân Triệu Lam đều cảm thấy ghê tởm.
Mọi người đều nói Triệu Lam chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Xuất thân hào môn, gia giáo, lúc đi học thành tích luôn dẫn đầu, lúc bước chân vào nghệ thuật thì trở thành đại minh tinh được cả công chúng yêu thích, đã vậy lại còn có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Tư Đằng chính là một người chồng mẫu mực, bản thân Triệu Lam cũng chưa từng phủ nhận. Thẩm Tư Đằng là một nam nhân vừa có tài vừa có sắc, hắn không phải kiểu đàn ông lạnh lùng, mặt than như mấy tên tổng tài trong tiểu thuyết. Gương mặt Thẩm Tư Đằng trầm tĩnh, ánh mắt ôn nhu, ấm áp, khuôn miệng lúc nào cũng treo nụ cười, hoàn toàn mang hơi thở nam thần trong mắt các cô gái. Và có lẽ chính vì sở hữu khuôn mặt rất dễ gây thiện cảm nên Triệu Lam chưa từng nghi ngờ hắn bất cứ điều gì, cô vẫn luôn một mực tin tưởng hắn, không nghĩ tới lại bị hắn cho một cái tát vào mặt như thế.
Thẩm Tư Đằng bị ngó lơ, lại nhớ đến vẻ mặt Triệu Lam lúc cầm điện thoại và lúc nói chuyện với mình khác một trời một vực, trong lòng bất giác dâng lên sự ghen tuông, hắn trầm giọng, "Lúc nãy em đang nhắn tin với ai vậy?"
Triệu Lam nghe giọng nói khó chịu của Thẩm Tư Đằng, ý cười trên mặt giảm đi không ít, rất nhanh liền quay về vẻ lãnh đạm như mọi ngày.
"Chỉ là một người bạn thôi"
"Bạn sao?", Thẩm Tư Đằng nhíu mày, "Nam hay nữ?"
"Là một fan hâm mộ của em. Sao vậy? Em không thể có bạn sao?"
Thẩm Tư Đằng quét một lượt khắp người Triệu Lam như đang đánh giá sau đó chậm rãi mở miệng, "Anh không có cấm em có bạn, nhưng em phải cho anh biết em làm bạn với ai"
"Chuyện này đâu có liên quan đến anh?", bình thường cô cũng không quản hắn nhiều như vậy.
Thẩm Tư Đằng trừng mắt nhìn Triệu Lam, gằn giọng: "Sao lại không liên quan? Anh là chồng của em, anh phải có quyền biết chứ?"
"Bạn bè là vấn đề riêng của em, có cho anh biết hay không cũng do em quyết định"
Triệu Lam đột nhiên bật lại khiến Thẩm Tư Đằng giật mình. Bình thường tính Triệu Lam vốn điềm đạm, cô luôn hạn chế để phát sinh cự cãi hết mức có thể. Dù kết hôn đã hai năm nhưng hai người chưa từng cãi với nhau một tiếng. Thẩm Tư Đằng luôn cảm thấy may mắn vì cuộc sống hôn nhân của hắn thật yên bình, nhưng cũng có lẽ vì yên bình quá nên hắn mới sinh ra nhàm chán, muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ.
Tuy vẻ ngoài Thẩm Tư Đằng là một người rộng lượng nhưng thực chất hắn có tính chiếm hữu rất cao. Phàm là thứ gì của Thẩm Tư Đằng hắn thì tuyệt đối không thể dính líu tới kẻ nào khác. Đặc biệt là phụ nữ. Thẩm Tư Đằng đối với nhan sắc của bản thân chưa từng có nửa điểm nghi ngờ. Dù sao hắn cũng là một mỹ nam thực thụ, lại nói có cả Thẩm gia ở phía sau, Thẩm Tư Đằng dường như không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào, cũng không cần phải sợ bất kì ai. Hắn căn bản muốn cái gì đều sẽ có được cái đó. Phụ nữ cũng không ngoại lệ.
Sắc mặt Thẩm Tư Đằng càng trở nên tồi tệ, ánh mắt hiện lên vẻ uy hiếp, "Em nên nhớ chúng ta là vợ chồng, em không được giấu giếm anh bất cứ chuyện gì cả"
Triệu Lam nhìn Thẩm Tư Đằng đầy vẻ khinh thường. Hắn nói cô không được giấu hắn chuyện gì nhưng bản thân hắn lại ở sau lưng cô giở trò. Thẩm Tư Đằng anh thật sự là đàn ông sao? Một câu nói trơ trẽn như vậy mà cũng thốt ra được? Coi như Triệu Lam cô hôm nay được mở mang tầm mắt.
Cô trầm mặc nhét điện thoại vào túi quần, khoanh tay hỏi ngược lại hắn: "A, anh còn biết chúng ta là vợ chồng sao? Vậy anh có dám khẳng định rằng anh chưa từng giấu em chuyện gì không?"
Thẩm Tư Đằng chợt khựng lại, híp mắt nhìn Triệu Lam một lúc, chậm rãi mở miệng, "Anh chẳng có gì để giấu em hết, anh có bao nhiêu người bạn anh đều nói cho em biết. Ngược lại là em, em ở sau lưng anh kết bạn lung tung, em nói xem có công bằng hay không?"
Những lời hắn vừa nói đều khiến cô buồn cười. Thẩm Tư Đằng a Thẩm Tư Đằng, anh nghĩ tôi là một con ngốc sao?
"Đều nói cho em biết? Anh có dám chắc là anh đang thật lòng không? Anh thật sự có bao nhiêu người bạn, thậm chí anh có nói dối em cũng không thể kiểm chứng"
Triệu Lam thật sự rất tức giận. Tên khốn Thẩm Tư Đằng này ở bên ngoài lén cô trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, giờ lại còn quay sang muốn kiểm soát cô. Ngoài bị phản bội ra Triệu Lam còn ghét nhất là bị người khác quản thúc. Thật may mắn, "ông chồng cực phẩm" này được cả hai.
Thẩm Tư Đằng nhưng không có vẻ gì là sợ sệt hay hối lỗi, hắn trở về giường ngồi, mở laptop lên làm việc.
"Hừ, lời cần nói anh đều đã nói rồi, muốn tin hay không thì tuỳ em. Anh có giải thích thêm thì qua tai em nó cũng trở thành lời bao biện"
"Anh..."
Triệu Lam trừng mắt nhìn bộ dáng thản nhiên của Thẩm Tư Đằng, tức giận nhưng không thể phát tiết, cảm thấy không còn muốn nhiều lời với hắn nữa, trực tiếp cầm lấy túi xách trên tủ đầu giường rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, Triệu Lam đang ngồi trong phòng đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư, lão gia muốn gặp cô"
"Được rồi, cô bảo ông ấy đợi một lát, tôi sẽ xuống ngay"
Người giúp việc cúi người chào một cái rồi lui xuống.
Triệu Lam gấp quyển sách để lại trên kệ. Tối hôm qua sau khi cãi nhau với Thẩm Tư Đằng cô đã bỏ đi về nhà ba mẹ ruột, giờ ba cô gọi đến chắc chắn để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Có điều chưa đi tới cửa đã nghe tiếng ông ấy hét ầm lên, dường như đang trách mắng ai đó.
"Tôi đã dặn cậu rồi không nhớ hả? Có vậy mà làm cũng không xong nữa, làm lại cho tôi"
Sau đó ném điện thoại lên bàn, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
Triệu Lam đẩy ra cánh cửa thư phòng, cố gắng tươi cười chào một tiếng: "Ba"
Triệu Dật Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô con gái cưng của mình chân mày phút chốc liền giãn ra, nét mặt cũng dịu đi bớt, "Tiểu Lam dậy rồi sao, tối qua con ngủ có ngon không?"
"Rất tốt thưa ba, có lẽ là lâu rồi không về nhà, con chưa bao giờ ngủ một giấc thoải mái như vậy"
Trước đây bản thân mải lo quay phim, đi sớm về trễ, thậm chí có ngày phải quay đến tận ba bốn giờ sáng. Thời gian nghỉ ngơi không ổn định cộng với cường độ làm việc quá sức khiến Triệu Lam đã lâu không còn cảm nhận được thế nào là một giấc ngủ hoàn chỉnh.
Triệu Lam đi đến bàn giúp Triệu Dật Thiên rót một ly trà, "Lúc nãy ba đang nói chuyện với ai mà lại tức giận như vậy?"
"À, không có gì, chỉ là nhân viên trong công ty thôi. Ba đã dặn phải cẩn thận rồi mà vẫn không đâu vào đâu hết"
Triệu Lam nghe xong chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, "Ba mà cứ như vậy là bọn họ chạy đi hết đấy"
Cô biết rõ ba mình là một người cực kì kĩ tính và nghiêm khắc, ông không cho phép có bất kì sai sót nào trong công việc. Đã có không ít nhân viên sốc vì bị Triệu Dật Thiên quát mắng đến độ phải tự động xin nghỉ việc. Nghe thì có vẻ ông ấy hơi quá đáng nhưng nếu không có sự quản lý và dẫn dắt của Triệu Dật Thiên thì Triệu gia không thể có được ngày hôm nay.
Triệu Dật Thiên phá lên cười, "Vậy đến lúc đó phải nhờ con giúp ba giữ chân họ lại rồi"
Triệu Dật Thiên vẫn luôn mong muốn Triệu Lam sẽ tiếp quản Triệu thị, Triệu Lam từ nhỏ đã luôn theo ông học hỏi, đương nhiên năng lực không thể nghi ngờ. Chỉ có điều cô lại đam mê nghiệp diễn, Triệu Dật Thiên không thích, luôn cảm thấy đó chỉ là đang làm thú vui tiêu khiển cho xã hội, nhưng đó lại là mơ ước của con gái, ông không thể không chấp thuận.
Triệu Dật Thiên cẩn thận quan sát biểu cảm của Triệu Lam, tính cách của con gái mình ông hiểu rõ. Triệu Lam từ nhỏ đã sống khép kín, gần như rất ít khi chia sẻ điều gì với ai. Kể cả khi gặp phải khó khăn hay bất công, cô đều cất giấu trong lòng âm thầm chịu đựng. Hôm qua Triệu Lam đột ngột trở về nhà dù trời đã tối nhen thì ông liền biết là có chuyện.
"Sao hôm qua trễ như thế mà con lại về đây? Trời tối chạy xe nguy hiểm lắm đấy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nhắc đến chuyện này tâm trạng của Triệu Lam lại chùng xuống, cô cố gắng điều chỉnh lại một chút mới chậm rãi mở miệng.
"Con và Thẩm Tư Đằng cãi nhau"
"Cãi nhau?", Triệu Dật Thiên nhíu mày, "Sao hai đứa lại cãi nhau?"
Phải nói Triệu Dật Thiên yêu thương nhất chính là vợ mình, cưng chiều nhất chính là con gái mình. Dù không có con trai nhưng ông chưa từng cảm thấy thua kém bất kì anh em nào trong nhà. Triệu Lam vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, vừa có năng lực, tính cách lại điềm đạm dễ bảo, chưa một lần khiến Triệu Dật Thiên không hài lòng. Dù bản thân vô cùng nghiêm khắc nhưng cũng chưa từng quát mắng con gái một tiếng, vậy mà tên con rễ này dám làm điều đó, Triệu Dật Thiên nhất quyết không bỏ qua.
"A Đằng nó làm gì con? Nói cho ba nghe, ba sẽ xử lý nó"
Triệu Lam dự định đem mọi chuyện xảy ra và những suy đoán của mình nói cho Triệu Dật Thiên thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Lão gia, phu nhân đến gặp người"
Diệp Hoa đẩy cửa bước vào, dáng vẻ trông rất mỏi mệt, Triệu Lam vội bước tới đỡ lấy.
"Mẹ vẫn chưa khoẻ, sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi?"
Diệp Hoa cười một cái, từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn con gái đầy yêu thương, "Mẹ nghỉ ngơi nhiều rồi, mẹ muốn ra ngoài cho khuây khoả, còn ở trong phòng nữa chắc mẹ bệnh nặng hơn đấy", dừng một lát, bà lại hỏi: "Hai cha con đang bàn chuyện gì vậy?"
Triệu Dật Thiên đưa cho vợ mình một ly trà, nhẹ giọng nói: "Không có gì, anh đang hỏi Tiểu Lam tại sao tối qua lại về đây"
Diệp Hoa dường như đã biết từ trước, nối tiếp câu của chồng mình, "Do cãi nhau với A Đằng đúng không?"
"Sao mẹ lại biết?", Triệu Lam ngạc nhiên, cô vốn chưa có ý định nói cho mẹ mình, dù sao hiện tại sức khoẻ của bà không tốt, nên muốn chờ tới lúc giải quyết xong Thẩm Tư Đằng mới cho bà biết.
"Là A Đằng đã nói cho mẹ, lúc sáng nó gọi đến, nói rằng tối qua con đột nhiên bỏ đi cả đêm không về, nó đã rất lo lắng, nên hỏi là có phải con đang ở đây hay không. Tiểu Lam à, dù sao hai đứa hiện tại là vợ chồng, nếu có xích mích gì thì cũng nên ngồi lại nói chuyện với nhau rồi tìm cách giải quyết. A Đằng nó cũng đến đây để xin lỗi con đó, con ra gặp nó một chút đi"
Triệu Dật Thiên vốn đang tức giận, nghe xong chỉ hừ lạnh, "Nó dám vác mặt đến đây sao? Gọi nó vào trong này, Tiểu Lam nhà chúng ta không việc gì phải ra đó"
Diệp Hoa lắc đầu, Triệu Dật Thiên bản tính nóng nảy, lại xem con gái như bảo bối. Chỉ cần nghe Triệu Lam chịu bất cứ uỷ khuất gì ông liền lập tức muốn giúp con đòi lại côn bằng. Bản thân Diệp Hoa cũng rất yêu thương Triệu Lam, cũng thầm mong rằng Thẩm Tư Đằng sẽ đối xử thật tốt với con gái.
Thẩm Tư Đằng được gọi đến thư phòng, vừa vào tới đã vội quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi, "Ba, mẹ, con xin lỗi vì đã khiến Lam tức giận, còn để cho ba mẹ phải lo lắng"
Triệu Dật Thiên đối với người con rể này không có thành kiến, thậm chí còn khá hài lòng. Thế nhưng khi nghe con gái nói đã cùng hắn cãi nhau thì ông cứ mặc định tám, chín phần là do Thẩm Tư Đằng sai.
"Con xin lỗi bọn ta làm gì? Xin lỗi vợ con kìa", Triệu Dật Thiên hằn học.
Thẩm Tư Đằng có chút chần chừ, nhưng trước mặt là Triệu Dật Thiên, hắn quả thật không dám đắc tội, vội quay qua Triệu Lam, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu nói với cô: "Lam, anh biết anh sai rồi, anh không nên nặng lời với em, em bỏ qua cho anh lần này có được không?"
Triệu Lam không hề lên tiếng, cô đang chần chừ không biết có nên nói chuyện Thẩm Tư Đằng ngoại tình hay không.
Diệp Hoa thở dài, "Tiểu Lam à, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, con có thể nói cho mẹ biết hay không? Biết đâu mẹ sẽ giúp được con", nói xong lại che miệng ho lên vài tiếng.
Triệu Lam lo lắng đi đến vuốt nhẹ sống lưng Diệp Hoa. Mấy năm nay sức khoẻ mẹ cô càng ngày càng yếu, bà vẫn luôn mong cô sẽ có một hôn nhân hạnh phúc, nếu bây giờ vạch mặt Thẩm Tư Đằng ở đây, e rằng bà sẽ tức giận và bệnh sẽ lại trở nặng thêm.
Triệu Lam không còn cách nào khác, miễn cưỡng đem lời muốn nói ra lại nuốt trở vào, cho mẹ mình một nụ cười an ủi, "Không có gì đâu, mẹ đừng lo, chỉ là...tụi con có chút bất đồng ý kiến mà thôi"
"Thật sự chỉ vậy thôi sao?", Triệu Dật Thiên gặn hỏi. Không phải trước đây chưa từng bất đồng ý kiến, nhưng đã bao giờ nghe chúng nó cãi nhau đâu, hơn nữa con mình còn bỏ về nhà, ông mới không tin chỉ là bất đồng ý kiến.
Triệu Lam đương nhiên cảm nhận được Triệu Dật Thiên không đồng ý với câu trả lời này, bản thân cô cũng muốn nói sự thật cho ông biết, nhưng nghĩ lại Diệp Hoa còn chưa khỏi bệnh, vẫn là nên trước nhường nhịn Thẩm Tư Đằng, giải quyết hắn và ả tình nhân kia xong sau đó sẽ thưa với ba mẹ.
"Đúng vậy thưa ba, tối qua là con đã quá xúc động nên mới làm lớn chuyện, giờ nghĩ lại...", nhẹ cười một tiếng, "Chuyện cũng không có gì to tát"
Diệp Hoa nghe con mình nói thế đã yên tâm phần nào, cẩn thận dặn dò, "Nếu đã không có gì thì hai đứa nên làm lành với nhau, A Đằng cũng mau đứng lên đi"
Thẩm Tư Đằng vừa định đứng lên thì Triệu Dật Thiên đã ngăn lại, "Con tôi còn chưa có cho cậu đứng"
Thẩm Tư Đằng bối rối nhìn Triệu Lam, cô dù không cam lòng cũng cắn răng mở miệng.
"Được rồi, anh đứng lên đi, chúng ta trở về nhà"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!