Ban đầu Tống Thư Hàng còn sửng sốt, nhưng khi nhìn rõ cậu thanh niên trên xe máy rồi, hắn lại vui sướng hẳn:
– Ba Tử, sao mày cũng ở đây?
Cậu thanh niên đẹp trai này chính là một trong ba đứa bạn cùng phòng của hắn, Ba Tử. Ba Tử có một cái tên quê mùa chẳng xứng ngoại hình đẹp trai gì cả, cậu ta họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Thổ Ba.
Cái tên này khiến Ba Tử u sầu suốt mười mấy năm, cậu cảm thấy nó quá là quê. Vì cái tên đó mà cậu đấu tranh quyết liệt với bố không biết bao nhiêu năm rồi. Thậm chí có lần, cậu còn mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư lên cơ quan phụ trách để đổi tên, nhưng bị bố phát hiện, kéo về nhà quất te tua.
Vậy nên, Ba Tử bảo người khác gọi là A Ba, Tiểu Ba, hoặc là Ba Tử.
Thực ra, Thư Hàng thấy tên Thổ Ba cũng bình thường mà. So với Vương Nhị Đản, Lưu Cẩu Dư hay gì gì đó thì hay hơn nhiều. Đừng tưởng cái tên Cẩu Đản là tên đùa người ta bịa ra, ở quê Thư Hàng có người tên như vậy thật —— chẳng qua người nọ họ Vương, nên gọi đầy đủ là Vương Cẩu Đản.
Vương Cẩu Đản luôn cho rằng mình không phải con ruột của bố, thậm chí còn cho rằng bố có cừu gì với mình, chứ nếu không thì sao lại đặt tên con mình như thế?
Vòng về chuyện chính, Thư Hàng hoàn toàn không ngờ lại là gặp Ba Tử ở đây.
– Ông ngoại tao ở thành phố J, tuần này cả gia đình về nhà ông chơi. Còn mày đấy, sao lại tới thành phố J vậy? – Đương nói thì Ba Tử liếc mắt nhìn thấy cô nàng chân dài miên man đứng cạnh Thư Hàng, liền vỗ bộp hai tay một cái —— cậu hiểu rồi, ra thằng Thư Hàng này đi chơi với gái!
– Chậc chậc, Thư Hàng à, không ngờ đấy, cái thằng hũ nút như mày, tán được một cô xinh thế này từ bao giờ đấy, mai nhớ phải mời tao ăn đấy nhé. – Ba Tử cười he he đầy gian trá.
Trước câu đùa này của Ba Tử, mặt Tống Thư Hàng vẫn bình tĩnh vô cùng:
– Đừng có nói lung tung, là bạn tái tao thật thì đã đốt nhyang cảm ơn trời đất rồi, đây là chị tao, Vũ Nhu. Chị ấy tới thành phố J để tìm Quỷ Đăng Tự nhưng không biết đường, nên tao đi cùng để tìm giúp.
– Thật sao? – Ba Tử nhìn chằm chằm vào Thư Hàng.
Thư Hàng nhín vai, Vũ Nhu Tử đứng bên cười ngọt ngào.
– Ha, được rồi, mày nói chị gái thì là chị gái. – Ba Tử cũng không phải người lắm chuyện,
– Mày bảo đang tìm chùa, thế đã tìm thấy chưa?
Tống Thư Hàng lắc đầu:
– Tìm trên mạng mãi mà không ra, nên mới tới quảng trường La Tín để hỏi xem có ai biết không. Nhưng người ở khách sạn cũng không biết nơi này, không biết là bị đổi tên hay bị phá mất rồi. Vậy nên tao định tìm mấy cụ là người địa phương để hỏi xem. Biết đâu lại có tin gì.
– Thế hả…Thế hay qua bên tao chơi đi? Tiện hỏi ông ngoại tao xem. Ông ngoại tao là người ở quảng trường La Tín của thành phố J, không chừng lại biết chùa Quỷ gì gì đó. Ha, cái tên xấu thật, có tên như vậy thì chắc chẳng có mấy người tới cúng bái, chắc chắn là đóng cửa rồi! – Thổ Ba nói, cậu là người cực kỳ chú ý đến chuyện tên.
Dù Tống Thư Hàng đang vui lắm nhưng vẫn hỏi trước:
– Không làm phiền mọi người nghỉ ngơi chứ?
– Yên tâm đi, ông ngoại tao hiếu khách lắm. Còn bố thì chỉ mong tao ở bên các bạn học để chăm chỉ học bài, đừng có suốt ngày làm chuyện linh tinh. Lên đại học rồi mà còn bắt học bài học bài học bài suốt, điên lên mất. – Thổ Ba cười he he.
Đừng nhìn cái điệu bực dọc này của cậu ta mà hiểu lầm, mối quan hệ giữa Thổ Ba và bố không tệ, chẳng qua là bố thích đánh thôi. Bố của Thổ Ba quan niệm rằng roi vọt thì con mới ngoan, câu cửa miệng của ông là: ngày mưa dầm phải cầm roi quất con, dù sao thì cũng chẳng có việc gì làm. Điều này làm Thổ Ba có chút thốn thốn.
Cuối cùng, Thổ Ba hỏi:
– Thư Hàng biết đi xe máy không?
– Biết, nhưng không có bằng. – Thư Hàng đáp.
– Không sao, chỗ thâm sơn cùng cốc thế này ai rỗi hơi đi kiểm tra bằng lái xe máy chứ? – Thổ Ba cười ha ha, rồi quay đầu lại hô,
– A Dũng, mượn xe mày một chút, mày ngồi chung xe với người khác đi!
– Ok! – Một người thanh niên lưng hùm vai gấu bước xuống, dắt xe tới trước mặt Thư Hàng.
– Cám ơn.
Thư Hàng cười nói.
A Dũng phất tay đầy tiêu sái rồi lên ngồi chung xe với đứa bạn.
Chỉ một loáng, đám người kia đã rồ ga phóng đi.
Tống Thư Hàng ngồi lên chiếc xe đen bóng, thử thử để làm quen, chân ga vừa đạp khẽ một cái, cả thân xe đã chạy phốc về trước.
– Tuyệt thật, xe này độ lên rồi hả? – Thư Hàng phanh lại, cười nói.
– Xe của cái nhóm đấy đều được tao tự tay sửa lại hết, động lực lớn lắm. – Thổ Ba cười hắc hắc.
Quên mất cái thằng này là dân kỹ thuật, lại còn khéo nghĩ khéo làm. Dù đồ cậu ta làm chưa đến mức tuyệt diệu quá, nhưng thi thoảng vẫn chế ra mấy thứ máy móc thú vị.
– Vũ Nhu Tử, lên xe. – Thư Hàng quay đầu lại, hô với Vũ Nhu Tử.
May mà cô nàng cất vali trong khách sạn rồi, chứ không thì với cái xe máy con con này sao có thể chở được chứ?
Vũ Nhu Tử khoát chân ngồi sau lưng Thư Hàng, bờ ngực mềm mại bất ngờ đụng tới lưng Tống Thư Hàng, khiến Vũ Nhu Tử cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Ở đằng trước, Ba Tử cười ha ha, gọi:
– Theo kịp!
Trong tiếng động cơ gầm rú, hai chiếc xe nối đuôi nhau đi về phương xa…
Ông ngoại của Ba Tử là một cụ ông vô cùng thời thượng, còn thích nghịch nghịch máy móc. Cái sở thích của Ba Tử xem chừng được kế thừa từ ông.
Bơi ông thời thượng, nên rất dễ làm thân với đám trẻ tuổi.
– Quỷ Đăng Tự? Giờ mấy đứa thanh niên còn có người biết chỗ đó hả? – Ông ngoại của Ba Tử cười lên sang sảng.
Nghe vậy, Thư Hàng liền biết có tin tức rồi!
Thư Hàng vội hỏi:
– A gia có biết Quỷ Đăng Tự ở đâu không ạ?
“A gia” là cách gọi ông ở vùng Giang Nam, hoặc vài vùng lân cận thành phố J.
– Giờ chẳng mấy ai biết chỗ đó nữa, đều là chuyện của sáu mươi năm trước. Người biết phần lớn đã vào quan tài rồi, vậy nên mấy đứa đa phần đều chưa được nghe về ngôi chùa ấy. – Ông ngoại của Thổ Ba đưa mọi người lên cửa sân, chỉ về phía đông, – Hai đứa cứ đi về hướng đông, đi chừng hơn bảy trăm mét thì thấy một cánh rừng, đi vào trong đó sẽ thấy một ngôi mộ lớn, đấy chính là nơi từng có chùa Quỷ Đăng.
– Mộ? Quỷ Đăng Tự là một ngôi mộ sao? – Theo bản năng, Thư Hàng hỏi ra một câu vô cùng ngốc nghếch.
– Quỷ Đăng Tự bị phá rồi sao? – Vũ Nhu Tử trợn tròn mắt, cô đã nghe hiểu mọi chuyện.
– Đúng vậy, hơn sáu mươi năm trước, nó bị người san bằng, bởi người kia muốn xây một ngôi mộ lớn cho mình. – Ông ngoại của Thổ Ba nói.
Ra là chuyện của sáu mươi năm trước, khi ấy đến TV còn chưa được phổ cập, không giống thời đại internet của bây giờ, chuyện bé tin hin nào đều có thể loan ra cho mọi người biết.
Do đó mà không có chút thông tin nào về chùa Quỷ Đăng, thanh niên ở địa phương của không biết, chỉ còn vài cụ ông cụ bà là rõ chuyện năm ấy.
– Nhưng theo cháu được biết, Quỷ Đăng Tự là tài sản tư nhân mà? Có người mua nó từ lâu lắm rồi. – Vũ Nhu Tử hỏi.
– Cô bé này biết nhiều thật. – Ông ngoại Thổ Ba nhớ lại,
– Thực ra, đất của Quỷ Đăng Tự vốn thuộc về một tên bóc lột họ Hoàng, chính là chủ của ngôi mộ lớn, Hoàng Đại Căn. Hơn sáu mươi năm trước, hắn bán lại Quỷ Đăng Tự cho người khác. Nhưng trước khi bán, hắn vốn đã định ủi sập chùa để tự xây mộ cho mình, đúng lúc hắn định làm thế thì có người tới mua. Hoàng Đại Căn liền tiện thể bán luôn. Mấy năm sau, thấy người kia không quay về, hắn liền yên tâm mà phá Quỷ Đăng Tự, xây mộ cho mình.
– Vô liêm sỉ đến thế sao? – Tống Thư Hàng nói.
Ông ngoại của Thổ Ba thở dài:
– Tên bóc lột đó đúng là vô sỉ, không biết bao nhiêu người giàu có bị hắn lừa rồi. Biết sao được chứ, người ở vùng khác tới vừa ngốc, vừa lắm tiền.
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn Vũ Nhu Tử, hắn đoán, người mua trọn chùa Quỷ Đăng rất có thể là trưởng bối của Vũ Nhu Tử.
Nhưng là trên gương mặt Vũ Nhu Tử chẳng hề lộ vẻ giận dữ, cô chỉ thở dài:
– Vậy cái tên họ Hoàng đó, chắc là chết rũ xương rồi nhỉ?
Lời này khiến người khác nổi da gà.
– Sao cháu biết? – Ông ngoại của Thổ Ba tò mò hỏi,
– Đúng là tên họ Hoàng kia xây mộ xong, vừa mới dựng bia thì bảy ngày sau chết thật. Thế rồi, chưa đến một năm, một nhà mười miệng ăn của tên họ Hoàng đều lần lượt chết sạch. Quanh đây ai cũng bảo chuyện này đúng là kỳ quái. Cái tên họ Hoàng ấy đúng là xây mộ để chôn cả nhà thật
– Bởi vì ở Quỷ Đăng Tự có một linh quỷ sắp trưởng thành, do vậy mà mới có cao nhân mua lại ngôi chùa đó, dựng phong ấn, hòng tránh việc linh quỷ hại người. Xây mồ trên đó chẳng khác nào xúc phạm sao Thái Tuế… Linh quỷ dựa vào khí tức trên bia mộ để tìm giới gia chủ và những người trong nhà, nuốt sạch tinh khí của họ. Mới chết cả nhà chứ chưa chết cửu tộc là còn may. – Vũ Nhu Tử đáp, đây đều là những thông tin không cần giữ bí mật với người thường nên cô cứ vậy nói thẳng.
Ông ngoại của Thổ Ba trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử, thốt ra hai chữ:
– Mê tín!
– Cháu à, phải tin vào khoa học, tri thức mới là sức mạnh. Đừng có mê tín dị đoan như thế! – Ông ngoại của Thổ Ba không hổ là một cụ ông thời thượng.
– Phụt ~~
Thư Hàng không nhịn được, cười thành tiếng.
Nhưng sau khi cười xong, hắn lại thấy lạnh lẽo.
Chẳng nhẽ đơn giản chỉ là mê tín sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Vũ Nhu Tử bỗng nhiên ngượng chín mặt, xấu hổ chết mất; đôi khi, da mặt cô mỏng lắm.
May mà ông ngoại của Thổ Ba không để ý cái đề tài này lắm, ông là người rất dễ nói chuyện, chuyện trên trời dưới đất, chuyện nào cũng biết rất nhiều.
Thư Hàng và Vũ Nhu Tử chơi ở nhà ông ngoại Thổ Ba tới tận chín giờ, cả khách cả chủ đều vui vẻ.
Sau đó, Thư Hàng mượn Thổ Ba một chiếc xe máy để hắn và Vũ Nhu Tử có thể về khách sạn.
– Nghỉ sớm đi. – Thư Hàng cảm thấy long dong suốt cả ngày nay, hắn mệt lắm rồi, mệt cả về thể xác cả về tinh thần. Sau khi chào tạm biệt Vũ Nhu Tử, hắn về phòng nghỉ ngơi.
Vũ Nhu Tử vẫy vẫy tay, miệng cười ngọt ngào.
– Tiền bối, dậy dậy. Dậy dậy. – Trong cơn mơ màng, Tống Thư Hàng cảm thấy ngực mình bị thứ gì đè nặng, sau đó liền có một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ mặt mình.
– Hửm? Để tôi ngủ thêm chút đi, buồn ngủ quá. – Tống Thư Hàng gắng phất tay, đẩy thứ đang vỗ mặt mình đi.
– Tiền bối, dậy mau, sắp đến giờ rồi. – Đôi tay nhỏ nhắn ấy tiếp tục day day mặt hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn hơi lành lạnh, lúc ốp lên mặt dễ chịu vô cùng.
Thư Hàng đang chìm trong giấc ngủ ngon lành đành phải mở mắt, kế đó, hắn nhận ra một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ngực mình với cái dáng vô cùng khiêu gợi.
Ngực nở, eo thon, chân dài, mái tóc đen tới ngang eo, rồi cả cái cảm xúc mềm mại của bờ mông đang in trên ngực hắn…Cô nàng ấy là Vũ Nhu Tử.
Có lẽ đây chính là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.
Cả ngày nay hắn ở bên một đại mỹ nhân như Vũ Nhu Tử, nên tối về mơ thấy mấy cảnh ám muội với cô ta cũng là chuyện bình thường. Vì thế Tống Thư Hàng chỉ cười ngây ngô rồi ngủ tiếp.
– Tiền bối, dậy, dậy. – Vũ Nhu Tử kẹp chặt hai má của Thư Hàng, cố gắng day day.
Đệch mợ nó, không phải mơ. Đúng là Vũ Nhu Tử mò vào phòng mình giữa cảnh đêm hôm khuya khoắt.
Mà điều quan trọng hơn là… Chỉ mình hắn có thẻ phòng nha, Vũ Nhu Tử vào bằng cách nào? Đây là tầng hai mươi ba đó!
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ, hiện tại là mười một giờ đêm.
Cô à, đêm hôm mò lên giường người ta thế này, dễ gây hiểu lầm lắm đó.
– Gì đấy? – Tống Thư Hàng gắng tỏ vẻ bình tĩnh rồi cất tiếng hỏi.
– Chúng ta đi Quỷ Đăng Tự đi. – Vũ Nhu Tử đáp, – Mười hai giờ khuya là dễ tìm linh quỷ nhất.
Hả? Linh quỷ?
Ôi cô à, cô trèo đèo lội suối tới thành phố J xa xôi tìm chùa Quỷ Đăng, là để bắt linh quỷ gì gì đó sao?
Đùa nhau à!
Hắn cứ tưởng có việc hệ trọng gì nên Vũ Nhu Tử mới tìm Quỷ Đăng Tự. Hắn chẳng thể ngờ rằng sẽ có người không quản đường xá xa xôi, tới thành phố J chỉ để “bắt linh quỷ”.
– Được rồi, được rồi, tôi dậy ngay đây. Cô có thể xuống khỏi người tôi được không? – Tống Thư Hàng cười khổ, dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, có đầy đủ chức năng sinh lý.
Được một mỹ nữ siêu hạng như Vũ Nhu Tử ngồi lên người, hắn đã chào cờ từ lâu. Thật là, cái cô này không sợ hắn nổi cơn cầm thú sao?
Ờ… mà có lẽ Vũ Nhu Tử không sợ thật. Với cái công lực tung cước hạ chớp nhoáng năm cơn ma men, Tống Thư Hàng mà nổi cơn cầm thú thì chỉ có rơi vào kết cục bi kịch.
Vũ Nhu Tử chống tay, rồi lộn mèo một đường xinh đẹp; cô nhảy khỏi người Tống Thư Hàng, nhẹ nhàng đáp xuống bên giường, êm ru, không một tiếng động.
Thư Hàng có chút bất đắc dĩ, hắn vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt cho tỉnh táo —— dù sao thì cũng đi với người ta tới thành phố J rồi, giờ cứ chiều theo mấy ý tưởng điên rồ của cô ấy thôi, coi như là liều mình bồi quân tử.
– Đi xe máy qua hả? – Tống Thư Hàng hỏi.
– Ừm. – Vũ Nhu Tử gật đầu, cô kéo theo cái vali to uỳnh của mình.
Tống Thư Hàng:
– Cô xách theo cái vali to thế, không sao chứ?
Vũ Nhu Tử nâng tay lên, vụt một cái liền giơ vali lên đầu mình một cách nhẹ bẫng, như thể nó không phải thì gì nặng nề lắm, mà chỉ tựa lông hồng:
– Không thành vấn đề, không tốn chỗ đâu.
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu gối mình lại nhũn ra.
May mà mình không nổi cơn cầm thú, không thì qua đến nay mai, thanh niên “Tống Thư Hàng” sẽ hi sinh oanh liệt.
…
…
Tiếng xe máy gầm rú giữa đêm quầy rầy cơn mộng mị của bao người khác, Tống Thư Hàng quyết đoán rồ ga, phóng vút khỏi khách sạn.
Dựa theo hướng chỉ của ông ngoại Thổ Ba, chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến được khu rừng. Nơi này không khó tìm, chẳng qua, giờ chỉ còn lại những tấm mộ, nên chẳng ai biết đây là Quỷ Đăng Tự.
– Cần tôi giúp không? – Tống Thư Hàng hỏi.
– Tiền bối yên tâm, một con linh quỷ thôi mà, không làm hại gia được đâu. Loáng cái là xử lý xong, tiền bối đứng cạnh trợ trận cho gia là được. – Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp lại.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi tới khu vực chôn cả nhà của người đàn ông họ Hoàng kia.
Một ngôi mộ hình ghế dựa cực lớn, là cái kiểu mộ rất thịnh hành hồi năm, sáu mươi năm trước. Không biết có phải năm ấy tên họ Hoàng biết cả nhà mình sắp chết không mà xây mộ rất to, vừa đủ cho cả bốn đời, tổng cộng mười bốn người trong nhà chôn cùng.
Giờ đang lúc đêm khuya, thành thử bãi tha ma càng có vẻ lạnh lẽo.
Tống Thư Hàng siết chặt áo khác của mình, thầm nghĩ:
– Chẳng nhẽ gặp quỷ thật?
Phía đầu bên kia, Vũ Nhu Tử đã bắt đầu hành động.
Cô mở cái vali to uỳnh ra, từ đó sáng lên thứ ánh sáng lóng la lóng lánh. Tống Thư Hàng nhìn rõ, trong đó xếp lần lượt từng miếng từng mảnh ngọc, đoán chừng phải hơn trăm miếng!
Còn có một cái chuông màu tử kim, giống đồng mà không phải đồng, giống vàng mà không phải vàng, nhưng khiến người ta cảm thấy —— thứ này chắc chắn là đắt lắm!
– Phù!
Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù trời không có gió, nhưng mái tóc đen dài của cô vẫn có thể vùng vẫy, nom oai hùng vô cùng!
Sau đó, Vũ Nhu Tử rút từ vali ra một cây côn kim loại màu bạc, cắm quanh ngôi mộ lớn khắp một vòng. Cây côn bạc đó trông có vẻ cũng đắt lắm. Cô tiếp tục rút một dây bùa từ vali, quấn quanh cây côn nọ.
Thế mà vẫn chưa xong, cô lại tiếp tục lấy mấy loại bột phấn, rắc quanh ngôi mộ. Những bột phấn này không biết làm từ gì mà rắc xong lại tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Nom rất đẹp.
Tống Thư Hàng tìm một tảng đá sạch để ngồi bên, vừa ngồi vừa nhìn Vũ Nhu Tử làm đủ trò quanh ngôi mộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!