Ngoài cửa đi vào hai người.
Hai người đều là nam tử, một vị khoảng chừng hai mươi, một vị khác lớn tuổi hơn, ước chừng hơn ba mươi tuổi.
Hai người đánh giá mấy người Khương Tự.
Một bà lão, một thiếu nữ, một hán tử lôi thôi, một tiểu bạch kiểm.
Hai người nháy mắt thả lỏng, đứng ở cửa rũ rũ tuyết bám trên người, sải bước đi vào.
Long Đán và lão Tần âm thầm trao đổi một ánh mắt, không nói tiếng nào, chỉ là xê dịch thân thể che chắn Khương Tự và Hoa trưởng lão hơn phân nửa.
Khương Tự thì sau khi hai người đi vào nhẹ nhàng hít hít mũi.
Cháo thơm ngọt, thịt nướng thơm nức, vốn là hương vị làm nàng thoải mái, nhưng lẫn vào mùi máu tanh như có như không, thì đã không còn mỹ diệu như vậy nữa.
Hai người kia xem ra là thường thấy máu, cũng không biết là thợ săn, hay là kẻ giết người đây?
Khương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy nhót, càng có khuynh hướng thiên về người sau hơn.
Có điều nàng cũng không định xen vào việc của người khác, đi ra ngoài cần phải chú ý là người không phạm ta, ta không phạm người, không cần thiết tìm phiền toái.
Nhưng đôi khi phiền toái vẫn sẽ tìm tới cửa.
Hai người đi vào không hề khách khí ngồi vây quanh đống lửa, cái người hơi lớn tuổi hơn nói với Long Đán: “Tiểu huynh đệ, mượn cái đánh lửa.”
Dư quang nơi khóe mắt Khương Tự liếc nam tử nói chuyện một cái.
Có lẽ là từng học tập dị thuật, nên nàng thường sẽ để ý đến những chỗ rất nhỏ, khẩu âm của người này nghe ra có chút kỳ quái.
Đương nhiên, loại kỳ quái này cũng không rõ ràng, nhưng bảo Khương Tự nói ra kỳ quái ở chỗ nào nàng lại khó mà nói được.
Cơ hồ là theo bản năng, Khương Tự nhìn nhìn Hoa trưởng lão.
Nét mặt Hoa trưởng lão không có chút biến hóa, dường như không hề bị người đến sau làm bối rối.
Khương Tự không nhìn ra manh mối, lần nữa rũ mắt.
Long Đán cũng không nghe ra dị thường, cứ việc hai người đi vào làm ra hành động không chút khách khí làm hắn có chút khó chịu, nếu đổi lại trước kia hắn đã sớm đá văng thanh củi đang cháy đỏ rực vào người hai tên này rồi, nhưng có Khương Tự ở đây, hắn cũng không định gây chuyện.
Nhẫn một lát gió êm sóng lặng, vì Vương phi, nhịn!
Khụ khụ, hy vọng chủ tử xem ở công lao hắn đưa Vương phi đến bên cạnh, chờ đến khi hắn thành thân liền thưởng nhiều bạc chút, cũng không uổng công hắn hiện tại nén giận.
Thấy Long Đán thành thành thật thật nhích sang bên cạnh nhường nhịn, mà lão Tần lại không có phản ứng, hai người không khỏi liếc nhau, đồng thời để mắt đến thịt thỏ nướng trong tay lão Tần.
Thỏ nướng đã nướng đến vừa chín, đúng là lúc mùi thơm đậm nhất.
“Đĩa.” Lão Tần nói một tiếng.
Long Đán không biết từ chỗ nào lấy ra một cái đĩa, đưa tới trước mặt lão Tần.
Lão Tần dùng chủy thủ cắt một cái chân thỏ, chân thỏ nướng đến ngoài vàng trong mềm rơi xuống trong đĩa.
Long Đán bưng đến trước mặt Khương Tự, lại rất không muốn chuyển hướng, đưa thịt thỏ cho Hoa trưởng lão.
Hoa trưởng lão cũng không lên tiếng, sau khi duỗi tay cầm lấy liền đưa cho Khương Tự, lấy giọng điệu từ ái nói: “Ăn đi.”
Bộ dạng tổ mẫu cực kỳ yêu thương cháu gái.
Khương Tự không cầm, nhẹ nhàng nói: “Người ăn đi.”
Hai người chối qua đẩy lại rốt cuộc làm tên nam tử trẻ tuổi không nhịn được nữa, mở miệng nói với lão Tần: “Lão ca, gặp nhau chính là duyên phận, thịt thỏ này chia cho chúng ta một nửa thế nào?”
Lão Tần lại nói: “Đĩa.”
Một cái đùi thỏ nướng đến vàng óng lại lần nữa rơi vào trong đĩa mới, Long Đán lại bưng đĩa đùi thỏ đi qua.
Lần này Khương Tự với Hoa trưởng lão không nhún nhường nhau nữa, mỗi người bưng một đĩa thịt thỏ bắt đầu ăn.
Chủy thủ trong tay lão Tần bắt đầu cắt cái đùi thỏ thứ ba, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc nhìn nam tử trẻ tuổi nói chuyện một cái.
Nam tử trẻ tuổi nổi giận: “Ngươi là kẻ điếc sao?”
“Không điếc.” Lão Tần lời ít mà ý nhiều trả lời một câu, cầm cái chân thỏ thứ ba trực tiếp cắn một ngụm.
Thịt thỏ nướng chín tới thơm mềm vô cùng, cả người nháy mắt thỏa mãn.
Hắn đưa chủy thủ còn nhỏ mỡ cho Long Đán.
Cái chân thỏ cuối cùng là để lại cho Long Đán.
Nam tử trẻ tuổi thấy vậy liền nóng nảy, vươn tay cướp lấy.
Long Đán mắt thấy thức ăn bị cướp, phản xạ có điều kiện muốn rút đao, nhưng nghĩ đến những cố kỵ đó, liền cứng rắn nhịn xuống.
Chân thỏ bị nam tử trẻ tuổi bắt được trong tay.
“Bỏ xuống.” Hai chữ lạnh lẽo vang lên.
Nam tử trẻ tuổi vốn đang đưa thịt thỏ đến bên miệng không khỏi ngẩn người, nghi hoặc theo tiếng nhìn lại.
Khương Tự ngồi sát bên Hoa trưởng lão, thoạt nhìn chỉ là một thiếu nữ thanh tú bình thường, rất không đáng chú ý.
Nam tử trẻ tuổi nhất thời không phản ứng được lời này là ai nói.
Nhưng Long Đán lại kịp phản ứng lại.
Vương phi đều đã mở miệng, đây chính là cho phép hắn buông tay mà làm.
Bà nội, quả thực là được đằng chân lân đằng đầu lão hổ không phát uy còn tưởng hắn là mèo bệnh!
Động tác của Long Đán còn nhanh hơn so với hắn nghĩ, vươn tay cướp lại thịt thỏ, theo sát sau đó là một quyền nện vào trên mặt nam tử trẻ tuổi.
Nam tử trẻ tuổi hiển nhiên không nghĩ tới nam nhân dáng vẻ như tiểu bạch kiểm này nói trở mặt liền trở mặt, sau khi bị đấm một cú nhìn thấy máu mũi chảy xuống, trong nháy mắt dại ra.
Nam tử tuổi lớn hơn thì phản ứng nhanh hơn, lập tức rút đao bổ về phía Khương Tự —— bên cạnh Long Đán.
Nếu một đao này là bổ về phía Long Đán, lão Tần vẫn sẽ không động, chuẩn bị mắt lạnh quan sát thực lực của hai người một chút, nhưng một đao này lại nhằm về phía Khương Tự, thì hắn không thể nhịn được.
Lão Tần phẫn nộ trực tiếp hất văng nồi cháo nóng về phía nam tử lớn tuổi hơn.
Nam tử vội vàng né tránh, tuy đã tránh được hơn phân nửa, nhưng vẫn có một ít rơi xuống trên người.
Cháo nóng nóng hổi, cho dù mặc áo bông, nam tử vẫn cảm giác được nóng rát, mà da thịt lộ ra bên ngoài của gã bị cháo văng trúng lập tức nổi lên bọc nước.
“Giết chết bọn họ!” Một câu chứa đầy lửa giận từ trong miệng nam tử toát ra.
Sống chết mặc bây, ánh mắt Khương Tự chợt co rụt, dùng sức nắm chặt ngón tay.
Đây là một câu tiếng dị quốc, cứ việc bởi vì người nọ nói nhanh mà hàm hồ, lại xen lẫn tiếng đánh nhau của hai bên, nhưng nàng vẫn nghe ra.
Không phải tiếng Ô Miêu.
Khương Tự trước tiên loại trừ điều này, tâm tư không khỏi phập phồng.
Vào lúc nam tử tuổi lớn hơn mở miệng nói câu đầu tiên nàng đã cảm thấy khẩu âm của người này có chút kỳ quái, hiện tại xem ra quả nhiên không phải nàng suy nghĩ nhiều.
Hai gã nam tử này không phải người Đại Chu!
Đường gió tuyết lớn, miếu hoang ven đường, lúc đang chuẩn bị cùng Hoa trưởng lão người Ô Miêu ăn cơm tối thì lại gặp được hai người dị quốc, đây là cái vận khí gì?
Khương Tự đè xuống những suy nghĩ lộn xộn này, nghiêm túc xem chiến.
Vô luận là Long Đán hay là lão Tần đều là cao thủ khó gặp, lại là loại người đã gặp qua máu tanh, nhưng không nghĩ tới chính là hai gã nam tử sau khi đã mất tiên cơ thế mà vẫn có thể nỗ lực chống đỡ, đủ thấy thân thủ phi phàm.
Mắt thấy còn phải đánh một lúc, Khương Tự lấy thịt thỏ nướng đã sắp cháy đen trên đống lửa xuống, để vào trong đĩa sau lưng.
Thỏ nướng chỉ còn lại có đầu thỏ cùng thân thỏ thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hoa trưởng lão mang ánh mắt phức tạp liếc Khương Tự một cái.
Khương Tự bị cái liếc mắt này nhìn đến không thể hiểu được, nghĩ nghĩ liền giải thích nói: “Cháo đổ rồi.”
Hoa trưởng lão giật giật khóe miệng.
Ầm ỹ nửa ngày Yến Vương phi là đau lòng nồi cháo nóng kia, thấy cháo đổ lại nhanh chân cứu vớt thỏ nướng chỉ còn lại một ít.
Nhìn Khương Tự dịch dung thành dáng vẻ của cháu gái, Hoa trưởng lão lâm vào hoài nghi sâu sắc: Lần đầu tiên bà ta gặp mặt nữ tử này nàng có thể giả mạo Thánh Nữ, không hề có chút khẩn trương nào, có lẽ Yến Vương phi cũng là giả mạo đi……
Cho đến khi hai gã nam tử bị Long Đán cùng lão Tần liên thủ bắt lấy, bầu không khí xấu hổ vi diệu bên này mới bị đánh vỡ.