# Edit by Khuynh Vũ #Khương An Thành đi nhanh như bay, Khương Tự nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau.
Khương An Thành bỗng nhiên dừng lại, nhìn nữ nhi một cái, tức giận như lửa trong gió, khi thì bùng cao vút, khi thì hạ xuống thấp.
Lặp đi lặp lại như thế vài lần, ông ném xuống một câu: “Đi theo ta.”
Cha con hai người nhanh chóng tới thư phòng.
Khương An Thành đặt mông ngồi xuống, ngó nữ nhi không nói một lời một cái, chỉ chỉ ghế dựa: “Ngồi đi.”
Khương Tự ngồi xuống, đem vạt áo bị nước trà ướt nhẹp nhấc nhấc sang một bên.
Khương An Thành thấy thế thở dài, buồn rầu gãi gãi đầu: “Tự Nhi, con nhận được thiệp mời trong cung sao cũng không nói với ta một tiếng? Coi như vi phụ không ở nhà, cũng có thể để hạ nhân đưa tin cho ta mà.”
Khương Tự liền cười: “Nữ nhi cảm thấy không phải đại sự gì.”
“Không phải đại sự?” Khương An Thành trừng mắt, “Loại yến hội không thể hiểu được này nên cáo ốm rồi gạt đi, bằng không cũng sẽ không bị xú tiểu tử Yến vương không biết xấu hổ đó quấn lấy!”
Khương An Thành nói tới đây, đột nhiên sửng sốt: “Tự Nhi, con nhìn thấy Yến Vương rồi?”
“Dạ.”
“Vậy ——”
“Không nghĩ tới Yến Vương chính là Dư công tử.” Khương Tự chủ động nói.
Khương An Thành một quyền nện lên bàn sách: “Tiểu tử này, xem ra đã sớm đánh chủ ý vào con rồi!”
Khương Tự cười khanh khách khuyên: “Phụ thân, ngài đừng nóng vội, chuyện tuyển phi là Hoàng Thượng và nương nương làm chủ.”
Khương An Thành thở phào: “Nếu không phải như thế, ta đâu còn ngồi yên đây được! Được rồi, con cũng thả tâm lại trong bụng, trở về thay quần áo đi. Về phần tổ mẫu con bên kia…… Gần nhất đừng lắc lư trước mặt bà ấy là được.”
“Vậy nữ nhi cáo lui.”
Khương Tự đi ra thư phòng, giương mắt nhìn bầu trời.
Trời bắt đầu trong, ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua tầng mây phủ xuống, dát lên cho mái ngói xanh trên nóc nhà một tầng kim quang.
Đầu xuân tuy lạnh, nhưng rốt cuộc cũng tới.
Phụ thân đại nhân hình như hiểu lầm gì đó, là lo nàng nếu như bị lựa chọn sẽ khóc ngất?
Khương Tự quấn lại áo choàng, bước nhanh đi về phía Hải Đường Cư.
Lòng dạ Phùng lão phu nhân hoàn toàn không thể yên tĩnh, lập tức sai người đi ra ngoài tìm hiểu sự tình thưởng mai yến.
Không tốn bao nhiêu công phu, bà tử tâm phúc Phùng ma ma liền mang theo tin tức đầy mình trở về.
Vừa thấy sắc mặt Phùng ma ma, trong lòng Phùng lão phu nhân lộp bộp, vội hỏi: “Như thế nào?”
Phùng mụ mụ gật đầu thật mạnh: “Hiện tại bên ngoài đều truyền, Tứ cô nương thật sự được Yến Vương tặng sáu nhánh hoa mai, không chỉ bấy nhiêu đó, nghe nói nhánh hoa mai thứ nhất của Thục Vương cũng là cho Tứ cô nương……”
Phùng lão phu nhân nghe xong trước mắt biến thành màu đen, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái nha đầu trêu hoa ghẹo nguyệt chết tiệt!”
Mệt bà còn nghĩ Tứ nha đầu bằng vào dung mạo tương lai có lẽ có thể có một phen tạo hóa, quả nhiên là bà suy nghĩ nhiều.
Phùng lão phu nhân càng nghĩ càng bực.
“Bên ngoài nói như thế nào?”
Thấy Phùng ma ma chần chờ, mặt Phùng lão phu nhân trầm xuống: “Nghe được cái gì thì nói cái đó, bây giờ còn có cái gì không thể nói!”
“Bên ngoài đều ngầm trào phúng Tứ cô nương là họa thủy, còn nói như vậy cũng vô dụng, quý nhân trong cung đều đã lên tiếng, tặng hoa không tính là gì, cô nương Đông Bình Bá phủ muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng chẳng qua là mơ mộng hão huyền……” Phùng ma ma vừa nói vừa ngó sắc mặt Phùng lão phu nhân, liền thấy cái mặt già kia càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm.
“Đều là một vài kẻ khua môi múa mép lung tung!” Phùng lão phu nhân nghe xong phiền lòng, phân phó Phùng ma ma, “Phân phó kỹ cho người gác cổng bên đó, không được để Tứ cô nương ra cửa nữa.”
Theo phân phó của Phùng lão phu nhân truyền xuống, trên dưới trong phủ tức khắc lĩnh hội ý này.
Nhị thái thái Tiêu thị lập tức phân phó xuống: “ Bên phòng kim chỉ chuyên môn làm đồ mới cho Tứ cô nương liền ngừng đi, nếu không ra khỏi cửa cũng không cần chuẩn bị nhiều y phục như vậy, không có đạo lý vượt qua các cô nương khác được……”
Tới giờ cơm chiều, A Man nhìn thấy đồ ăn tiểu nha hoàn bưng từ phòng bếp lớn về liền nổi giận: “Thứ này có thể ăn sao? Canh tôm bóc vỏ lạnh tanh, trong gà trộn muối tiêu chỉ thấy đầu gà không thấy thịt gà! Tiểu tỳ đi tìm phòng bếp lớn tính sổ đây, mấy thứ hỗn trướng đó nhất định là cố ý!”
“Không cần phải đi.” Khương Tự nhìn thoáng qua đồ ăn chẳng ra gì, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tổ mẫu trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bọn hạ nhân gió chiều nào theo chiều ấy càng nhanh, có thể thấy được quyết định lúc trước của nàng là sáng suốt cỡ nào.
Nếu chỗ này đã không sạch sẽ thanh tịnh, nàng hà tất lăn lộn trong đống bùn lầy Đông Bình Bá phủ này.
“Cô nương, chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như vậy?”
Khương Tự không nhìn những đồ ăn đó nữa, trở về bên giường ngồi xuống, đùa nghịch dây tua rũ xuống trên màn lụa: “Nếu như phải nhẫn cả đời, vậy thì không cần nhẫn. Nếu chỉ là nhẫn nhất thời, nhẫn một chút thì đã sao?”
Nếu nàng ở Bá phủ lâu dài, tỷ như lúc trước Nhị thái thái muốn tra tấn nàng, đó là một khắc đều không thể nhẫn, bằng không khi trên dưới trong phủ dò xét khi dễ nàng nàng đều phải đạp một cước.
Mà hiện tại, vì sao không nhịn một chút nào?
Lão phu nhân đã làm được vượt qua lửa, tương lai nàng bày sắc mặt mới càng đúng lý hợp tình, mặc cho ai đều không dám chỉ trích gì nhiều.
A Man nghe xong không hiểu ra sao: “Nhẫn một đời? Nhẫn nhất thời? Cô nương, nô tỳ càng thêm hồ đồ.”
“Ngươi chỉ cần biết mấy ngày này không cần để ý những cái đó là được. Đồ ăn nếu không hợp ý, liền đi ra ngoài mua.”
“Nhưng mà——”
A Xảo nhẹ nhàng kéo A Man một phen: “Cô nương nói như vậy, ngươi liền làm như vậy đi, cô nương khẳng định có đạo lý của cô nương.”
A Man ngẫm nghĩ cũng đúng, không tình nguyện gật đầu.
Hừ, nếu không phải cô nương lên tiếng, nàng không đi đập nồi phòng bếp lớn ắt không xong!
Sắc trời càng tối, A Xảo lại thêm một chiếc đèn, ánh sáng trong phòng lập tức sáng hơn.
Khương Tự tắm gội thay quần áo, một thân áo trong tuyết trắng ngồi ở trên mép giường.
Rốt cuộc không phải mùa đông khắc nghiệt, tắm xong toàn thân ấm áp mát mẻ, ngay cả ngón chân đều lộ ra một cổ lười biếng.
Thấy Khương Tự mơ màng buồn ngủ, A Xảo nhẹ giọng nói: “Cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi nha.”
“Không vội.” Khương Tự nói, không tự giác ngó cửa sổ một cái.
Lấy hiểu biết của nàng với Úc Thất, đêm nay hắn tám chín phần mười sẽ tới.
Mới chuyển qua những ý niệm này, song cửa sổ liền phát ra tiếng vang.
“Cô nương?” A Xảo dò hỏi ý tứ của Khương Tự.
Khương Tự khẽ gật đầu.
A Xảo thuần thục quơ lấy bình hoa trên kỷ trà cao cao rồi bước tới, thấp giọng hỏi: “Ai?”
Lúc nào cũng không thể chủ quan, vạn nhất ngoài cửa sổ không phải Dư công tử, còn có thể đập cho một bình hoa rồi lại căng cuống họng gọi người.
Ngoài cửa sổ: “Gâu!”
A Xảo vội mở cửa sổ ra, một con cún bự nhảy vào.
Nhìn thấy Nhị Ngưu, Khương Tự vui mừng khôn xiết, bước nhanh tới đón rồi dùng sức xoa xoa đầu cún bự, gỡ xuống túi gấm trên cổ nó mở ra.
Trên giấy vẽ một thanh ngọc như ý xanh biếc.
Khương Tự thấy thế hé miệng cười, một trái tim mới hoàn toàn buông xuống.
Sáng sớm hôm sau, vài tên nội thị lặng lẽ ra hoàng cung, chia làm hai nhánh đội ngũ ngồi xe ngựa chạy theo hai phương hướng khác nhau.
Trước quầy điểm tâm đầu hẻm Du Tiền chỗ Đông Bình Bá phủ vây quanh không ít người, mùi thơm bánh bao bánh quẩy nhắm thẳng lượn vào tường cao đại viện.
A Man một tay chống nạnh, đang cùng gác cổng lý luận: “Ta chỉ là tới đầu hẻm mua mấy cái màn thầu thịt ăn, dựa vào cái gì không cho phép ta ra ngoài?”
Người gác cổng cả mí mắt đều không nâng: “Lão phu nhân phân phó, không có việc gì không cho phép ra cửa.”
“Mua màn thầu thịt không phải có việc?”
“Có việc phải có đối bài của quản sự.”
“Đi ngươi chứ đối bài, quả thực ăn no rảnh việc.” A Man thấy chết sống nói không thông, một tay túm lấy người gác cổng ném ra ngoài.
Nội thị mang theo thánh chỉ tiến đến nhìn lão nhân bị quăng ngã ở trước mặt, tức khắc đầy kinh ngạc.