Thần linh có thể chê cười tôi, nhìn tôi tận mắt chứng kiến người tôi yêu mà tâm đau đớn, nhìn anh tan nát cõi lòng mà thôi thể ôm được, nhìn anh khóc mà không thể thoải mái, nhưng mà anh không thể để cho tôi nhìn thấy anh chết.
Tôi đã từng không có bất cứ thứ gì, tất cả còn xót lại của tôi cũng chỉ có — tôi thương anh.
Tôi có thể hồn tiêu phách tán, cứ một lần cuối cùng như vậy, làm trao đổi, cho tôi chạm được anh một lần cuối cùng.
Tôi quay đầu gào to lên trời, mong muốn rằng ai đó sẽ nghe thấy được thỉnh cầu của tôi. Tôi có thể không vào lục dạo luân hồi, tôi có thể dùng kiếp sau của mình đánh đổi, tôi có thể vĩnh viễn chết đi để có thể có được cơ hội cuối cùng.
Cho tôi được tận mắt gặp anh. Chấp niệm của tôi, lòng tham của tôi, tình yêu của tôi, tại nơi này sẽ vĩnh viễn kết thúc.
Lần đầu tiên, thần nghe được nguyện vọng của tôi.
Tôi cảm thấy dòng nước băng lãnh, cảm thấy được thân thể anh trầm nặng và mái tóc phiêu phù trong dòng nước, dây chuyền của anh quấn lấy ngón tay của tôi.
Tôi ôm lấy anh thật chặc, quần áo bị nước làm cho ướt sũng khiến cho cơ thể anh nặng thêm, tôi kéo anh, cố sức đem anh lên bờ, cố sức kìm lấy ngực anh khiến cho anh nôn ra vài ngụm nước.
Toàn thân anh lạnh lẽo như dòng nước tháng tư, nước còn dính trên trán, hô hấp rất yếu, môi còn hơi run lên.
Tôi hôn anh, nhanh chóng hô hấp nhân tạo. Lần này thần linh thật sự nhân từ, không những cho tôi có lại cảm xúc mà còn cả ôn độ. Bây giờ tôi có lẽ còn ấm áp hơn cả anh. Tôi ôm lấy Lạc Dư Thần, đem đầu anh đặc trong ngực tôi, thật sự hạnh phúc nếu có thể giúp anh bớt lạnh.
Tôi đem anh ôm vào trong xe, mở hệ thống sưởi hơi, giúp anh cởi bộ quần áo đã ướt sũng trên người. Trong cốp có khăn bông lớn, tôi lấy ra giúp anh lau lại cơ thể, đem bàn tay lạnh như băng đặt ở trong lòng tôi, sưởi ấm.
Lạc Dư Thần ho nhẹ vài tiếng, lo lắng đến chuyển tỉnh rồi chợt nhìn thấy tôi. Tôi không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể bại lộ dưới ánh mắt của anh.
Tôi biết như vậy là sai, tôi đã chết rồi, tôi không nên để cho anh nhìn thấy, không chỉ như người còn sống mà có cả ôn độ.
Tôi không nên để lại cho anh hiểu lầm, khiến anh nghĩ rằng vẫn còn có cơ hội, khiến anh tiếp tục ở trong mắt người ta là một kẻ không bình thường.
Nhưng tất cả đã muộn, tuy rằng anh vừa tỉnh nhưng đầu óc rất rõ ràng. Lạc Dư Thần khàn giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Tiếu Hằng, quả nhiêu em không chết.”
Tôi mờ mịt, không biết phải nói thế nào với anh, Lạc Dư Thần nhào tới, anh suy yếu vô cùng, thoáng ôm lấy tôi khiến tôi không cách nào tránh được.
Anh khóc rồi nói tôi đừng doạ anh lần nữa.
Lạc Dư Thần ôm lấy bả vai hung hăng cắn lên một cái. Anh hôn trán tôi, mũi, môi, vì nước mắt mà khiến cho mỗi cái hôn đều trở nên mặn chát.
Mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi nhảy loạn, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi sợ hãi, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi đau đớn, mỗi một cái hôn cũng làm cho lòng tôi càng thêm bi thương.
Anh bóp lấy mặt tôi giống như xác nhận tôi vẫn còn sống, sau đó anh nở nụ cười rồi nói: “Không sai được, đây là tiếu hằng của anh.”
Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết phải làm gì, anh đang ở ngay trước mắt, anh ôm tôi, anh yêu tôi mà tôi cũng yêu anh nhiều như vậy.
Nhưng mà tôi biết, tốt đẹp một lần thì cuối cùng cũng hoá thành bọt biển. Có lẽ một giây kế tiếp tất cả sẽ kết thúc, có lẽ một giây kế tiếp tôi sẽ trở về với cát bụi.
Mà Lạc Dư Thần hạnh phúc không có gì sánh được, anh bị tôi đè xuống ghế nói nghỉ ngơi nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Anh nói: “Lần này anh sẽ không bao giờ thả em đi nữa.”
Tôi chưa bao giờ biết, nước mắt của anh trái lại thật động nhân như vậy. Anh không còn lãnh khốc bức người, mị lực mười phần, cũng không phải là một vẻ đẹp xa lạ, mà là một con người yếu đuối như khiến lòng ta muốn vỡ tan.
“Anh vẫn cho là, em sẽ không rời xa anh.” Giọng của anh càng lúc càng khô khốc, mỗi câu chữ nói ra đều rất gian nan, nhưng vẫn cố nói: “Em luôn ở cạnh anh, cái gì cũng chuẩn bị cho anh thật tốt, cái gì cũng làm cho anh thật tốt, làm anh cái gì cũng không biết, không có em anh lại trở nên ngu ngốc như vậy. Em đã sớm biết, nhất định là em đã tính toán rất lâu nên em mới rời khỏi anh, em biết khi đi thì anh sẽ sống không nổi…em thật giảo hoạt, em xem, em thắng rồi đó…”
Lạc Dư Thần nhìn tôi, rưng rưng mỉm cười thì thào nói nhỏ.
Trong lòng tôi đau đớn tột cùng, nước mắt cũng không cách nào khống chế mà chảy xuống.
Khi là một linh thể tôi không hề có nước mắt, khó hơn nữa cũng chỉ có thể đau nhói ở tim, không cách nào phát tiết.
Người chết sẽ không bao giờ khóc được, vậy ra đây là cảnh giới nguyên sanh mà mọi người hay nói tới sao.
“Tiếu Hằng, em đừng khóc…” Anh thấy tôi khóc, đau lòng giúp tôi lau nó đi: “Anh nói đùa thôi. Em đừng khóc, em không có sai, em rất tốt, tại anh bất hảo …là tại anh giảo hoạt, anh vẫn biết em tốt với anh cho nên mới chèn ép em, còn nghĩ rằng anh không tốt với em nhưng em sẽ vẫn tốt với anh như cũ…”
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ quý trọng em thật nhiều chăm sóc em thật nhiều, em đừng khóc, Tiếu Hằng, Tiếu Hằng???”
Tôi nghe thấy anh đang gọi tôi, mà tiếng gọi đó lại không hề chân thật, và rồi tôi nghe thấy ngữ khí kinh khủng của anh khiến tôi bừng tỉnh, tôi thấy anh muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng lại không thể chạm được.
Tôi cúi đầu nhìn hai tay mình, nó đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Trời ạ…ngay trước mặt anh? …thật tàn nhẫn!!
Lạc Dư Thần mở to hai mắt, anh từ băng ghế phóng lên muốn ôm lấy tôi, thế nhưng lại phí công vô ích. Tay anh xượt qua thân thể đã gần như trong suốt của tôi, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị và buồn cười.
Anh nói: “Tiếu Hằng, Tiếu Hằng, em đang đùa đúng không???”
Anh hung hăng cho mình một cái tát, giống như gặp phải ác mộng mà đánh cho mình thức tỉnh.
Phút cuối tôi muốn mỉm cười một chút nhưng nước mắt cứ rơi.
Anh muốn nhào tới ôm lấy tôi mà lại ngã sấp xuống bên cạnh, anh nhìn tôi bằng con mắt đau đớn sợ hãi và mờ mịt.
Tất cả đã kết thúc. Lần nữa lưu luyến, lần nữa chia tay, cuối cùng cũng có ngày từ biệt.
Tôi nhìn anh, thấy anh khủng hoảng mà bất đắc dĩ vô lực, nhẹ nhàng nói: “Lạc Dư Thần, bảo trọng.”
Tay của tôi đã không thể chạm được anh, nhưng tôi vẫn cố gắng đặt tay mình lên tay anh một chút, tôi nghĩ như thế này đã đủ rồi, một người như tôi không nên ôm và hôn anh, tôi chỉ nhìn tay mình nằm trong lòng bàn tay của anh một lần cuối.
Bao nhiêu năm khổ yêu si niệm, nói hàng vạn lời, giờ chỉ còn hoá thành một câu bảo trọng.
Thương tổn hay uỷ khuất, không cam lòng hay hối hận, yêu thương hay áy náy, tất cả đều sẽ đi đến cuối cùng.
Từ nay tôi sẽ không còn tồn tại nữa, tôi nghĩ đã không còn cách nào quanh quẩn bên cạnh anh, mãi mãi cũng không rồi, đúng chứ?
Tôi phải biến mất, sẽ đi về đâu, tình yêu của tôi trao anh sẽ đi về đâu?
Tôi đã từ bỏ kiếp sau, chúng ta vĩnh viễn không còn có thể gặp lại được nữa?
Tôi đã không còn nghe được thanh âm của anh, chỉ có thể nhìn vẻ mặt anh điên cuồng, anh không thể tin được mình không chạm được vào tôi, khuôn mặt anh đã giàn giụa nước mắt.
Lạc Dư Thần, Lạc Dư Thần…
Em thật quyến luyến, thật luyến luyến.
Thật nhớ cái ôm cuối cùng.
Đến phút chót tôi vẫn tham lam như vậy.
Nhưng mà rốt cuộc cũng không có lần sau nữa. Rốt cuộc hoà vào cát bụi, không thể vãn hồi được rồi.
Đến cuối cùng là do anh phát hiện quá trễ, hay là do em buông tay quá sớm?
Từ đầu tới cuối, là ai đã nhìn chúng ta lạc trong ngu muội, mở một trò đùa tà ác?
Tôi chưa bao giờ cho mình là thông minh, tôi rất thiếu quyết đoán, vì sao lúc đó chỉ là nhất thời mà tôi lại quyết liệt như vậy?
Chuyện này, tôi sẽ hỏi, trên trời dưới đất, hữu hình hay vô hình, tôi vẫn sẽ hỏi, bởi vì tôi vĩnh viễn không cam lòng.
Tôi đã không có linh hồn, đã không còn kiếp sau, đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa. Thậm chí không cách nào bước lên cầu Nại Hà, tránh đi chén canh của lão bà bà mà đứng đó chờ anh, hứa với anh một kiếp.
Cho nên tôi vĩnh viễn không cam lòng, nhưng tôi vẫn còn mong muốn, Lạc Dư Thần, anh có thể hạnh phúc rồi. Thế giới không có em nữa, sẽ không thể nào canh gác cho anh, mau chóng quên và anh sẽ có hạnh phúc mới.
Như vậy, tôi có thể mỉm cười tan thành mây khói, bởi vì cuối cùng tôi cũng đã an tâm.
Không còn thời gian ích kỷ cho bản thân, tôi rốt cuộc cũng có thể cười chúc phúc cho anh và hạnh phúc của người khác.
Tất cả nước mắt đã không còn rõ, trở nên thật kỳ quái, tôi không cách nào nhận rõ được, tôi vốn cũng không thể nghe hay cảm giác.
Chợt lại thấy được, như có giọt mưa, một giọt lại một giọt nóng hổi đập vào trong lòng.
Mặc dù không bao giờ có thể yêu được nữa, không bao giờ đau đớn được nữa, chỉ có cái này, tôi sẽ vĩnh viễn không quên.
Lạc Dư Thần, anh rơi nước mắt vì em…
Cuối cùng tôi cũng tan biến sạch sẽ, hoá thành cát bụi, rơi vào trong màn đêm cô tịch vĩnh hằng…
[HOÀN CHÍNH VĂN]
“Tiểu Hằng, tiểu Hằng, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa.” Y lay người tôi khiến tôi nỗ lực mở mắt lần nữa.
Màu trắng của ngọn đèn chói mắt, tôi phải híp lại.
Tôi đang ở đâu đây?
“Đừng làm bộ giả chết, hồn về rồi!” Giọng nói vẫn còn đó.
Mắt thật vất vả mới thích ứng được độ sáng, tôi ngửa đầu men theo thanh âm đó tỉnh lại, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, trên mặt còn có chút vẻ khinh miệt ác ý, quả nhiên là y.
“Phương Tả Ức…” Tôi thấp giọng gọi, tiếng nói hơi khô sáp, thanh âm nghe cực kỳ không chân thật, cảm giác như không phải của mình. Tôi giật nảy, tay chân giống như không phải của tôi, không thể nhúc nhích được.
Xảy ra chuyện gì, tôi đang ở đâu, làm cái gì chứ…
“Em thật sự tỉnh rồi.” Y cười với tôi, cười đến nỗ lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Em có biết mình ngủ bao lâu rồi không?”
Tôi bị y hỏi đến mơ hồ, ngay cả tôi bây giờ không biết mình đang nằm ở đâu, bây giờ là ngày tháng năm nào, sớm hay tối, tôi không thể biết được nữa.
Thế nhưng những ký ức ngắnn ngủi như một cơn lốc mạnh mẽ tràn về, tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu toàn bộ là hình ảnh Lạc Dư Thần nghiến răng nghiến lợi và lãnh đạm cao ngạo, còn có cười ngu ngốc, hoặc là cái dáng vẻ thương tâm.
“Lạc Dư Thần…”
Phương Tả Ức sắc mặt trở nên đen lại, y nói: “Cứu em rồi, vừa tỉnh lại thì nhớ tới thằng nhóc đó!”
“Em…em còn sống…” Tôi đột nhiên tự giác, đột nhiên nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra, cái lạnh lẽo của nước, là tự tôi lấy dao cứa vào cổ tay của mình, hay là phút cuối cùng khi tôi kéo Lạc Dư Thần lên mặt nước.
Tôi thử giơ cánh ta mình lên, tựa như xa lạ, vô cùng cứng ngắc, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể cử động, thân thể động cũng có chút cố sức, nhưng nhìn thấy hai tay của mình, sinh động, thử một chút, còn mang theo độ ấm, có thể cầm lấy được đồ vật.
Tôi thật sự còn sống?
Trên cổ tay trái là một đạo dấu vết dữ tợn.
Thì ra vẫn còn.
Tôi nhìn nó, sững sờ.
“Đúng. Nhưng mà anh có dao này, muốn chết thêm lần nữa không?” Phương Tả Ức vẫn lãnh khốc, quen bỏ đá xuống giếng như cũ.
Tôi còn rất nhiều chuyện không thể hiểu được, thế nhưng không muốn chết thêm lần nữa nên đã lắc đầu.
Tôi chắc chắn đã chết, hơn nữa may mắn không bị đánh tan hồn phách. Làm thế nào đột nhiên thành người sống sờ sờ nằm trên giường như vậy?
Tôi đang mơ sao? Chẳng lẽ những chuyện xảy ra trước đây tất cả chỉ là cơn ác mộng?
Nếu là ác mộng, cũng đừng rõ ràng đến vậy chứ.
Nếu là ác mộng, trên cổ tay cái vết xẹo xấu xí này là cái gì
Cái ôm thống khổ rõ ràng như vậy, yêu thương điên cuồng, bốn tháng qua, mỗi ngày đều trân quý rồi đau lòng một chút. Tại sao tôi có thể bịa đặt chuyện đó được.
Cho nên, tôi chắc chắn đã chết rồi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn Phương Tả Ức, mong y có thể cho tôi một đáp án.
Phương Tả Ức thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi hừ lạnh nói: “Hôm nay là ngày ba tháng năm, kỷ niệm nửa năm em tự sát.”
Tự sát…tự sát không thành…
Trong đầu tôi như có tiếng nổ tung, nhất thời trống rỗng.
Không thành, không thành tức là không thành công.
Tự sát vẫn chưa chết.
Ha, tôi nở nụ cười.
Tự sát không thành?
“người thực vật?” Tôi nhìn Phương Tả Ức, ý thức còn đang nằm đâu đâu, chỉ có thể nói ra ba chữ này, tôi kích động muốn chấn kinh, đại não muốn thắt lại, thậm chí không thể diễn đạt cái gì.
Bất quá Phương Tả Ức xem ra đã rõ, y cười lạnh nói: “không tiên tiến vậy đâu. Em chỉ là xém chết và chưa muốn tỉnh dậy mà thôi.”
Ngủ nửa năm, cạnh bên Lạc Dư Thần bốn tháng, bây giờ là đầu tháng năm, lúc tôi rời anh là vào tháng tư…
Những thứ này không thể nói là thông tin phức tạp nhưng lại khiến tôi cảm thấy hỗn loạn, thế nhưng có một chút ánh sáng lướt qua đầu tôi, đột nhiên có một cách để giải thích.
Tôi vẫn luôn không chết. những ngày tôi ở cạnh Lạc Dư Thần là một sinh linh.
Không phải là âm hồn người chết không siêu thoát được mà đó là linh hồn của người sống bị đẩy ra ngoài.
Tôi không chết mà chỉ ngủ sâu, bởi vì linh hồn tôi đã chạy đến một nơi khác.
Trời ạ.
Tuy rằng tôi đã cầu thần khấn phật, thế nhưng thực tế chưa từng có người tin sẽ có loại ‘linh hồn’ như thế này.
Những ngày tôi phiêu đang cạnh Lạc Dư Thần đã tự cho mình là một u linh.
Mãi đến khi phát hiện mình còn sống, đột nhiên cảm thấy rợn da gà, trên thế giới quả thật có chuyện như vậy, hơn nữa chính tôi đã tự mình trãi qua.
Bởi vậy, tuy rằng sống sót sau tai nạn nhưng vẫn còn chút thấp thỏm.
Đương nhiên rất nhanh tôi đã quên đi chuyện mình từng là u linh, vì tôi đang đắm chìm vào cảm giác mình vẫn còn sống.
Trên đời này không biết có bao nhiêu người biết được mùi vị sống sót sau tai nạn là thế nào, tôi cũng đã được trãi nghiệm lần đầu tiên.
Thế nào nhỉ? Tôi có thể như một người bần cùng đột nhiên trúng số độc đắc.
Khác nhau là dù có nhặt được bao nhiêu tiền cũng không bằng nhặt lại được một cái mạng.
Chỉ có thể vậy mới khiến tôi thật sự muốn cười to, cảm kích ông trời.
Ông trời đã ban cho tôi một chuyện tốt, mà bây giờ tôi chỉ còn một chuyện cần chứng thật là tôi đã có thể cười to ba tiếng, từ này về sau sẽ cực kỳ vui vẻ.
Tôi níu Phương Tả Ức, hỏi: “Lạc Dư Thần thế nào rồi?”
Phương Tả Ức có chút tức giận cùng bất đắc dĩ nhìn tôi, thống hận tôi không chịu thua thiệt.
“Anh ấy thế nào rồi?” Tôi nóng nảy, lại bắt đầu hoảng.
“Không tốt.” Phương Tả Ức nói.
Tôi thả tay, yên tâm. Không tốt hai chữ này từ trong miệng Phương Tả Ức nói ra, so với cái gì càng khiến tôi an tâm lại. Nếu như Lạc Dư Thần xảy ra chuyện gì, Phương Tả Ức có thể gạt tôi và nói rằng anh vẫn tốt, có lẽ sẽ không bao giờ nói ra chân tướng được. Y chính là người như vậy.
Không tốt, cũng không phải là xấu nhất.
“Bất quá…anh nghĩ đã hắn tỉnh lại…” Phương Tả Ức nhàn nhạt nói.
Tôi không có tỉ mỉ chú ý Phương Tả Ức tại sao thái đội thù địch với Lạc Dư Thần đã không còn, cũng không có nghĩ nhiều đến hai chữ ‘tỉnh lại’
Tôi không cần y nói với Lạc Dư Thần tôi đã tỉnh, bởi vì suốt những chuyện đã xảy ra tôi đều ở cạnh Lạc Dư Thần, thấy được tất cả mọi biến cố.
Đối với Phương Tả Ức mà nói, tôi không còn là Tiếu Hằng thương tâm mà tự sát như nửa năm trước, không hiểu sao nửa năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều.
“Em muốn gặp Lạc Dư Thần” Tôi nói.
Phương Tả Ức nghe thấy lời tôi nói, thở dài một dơi, cố nén không được phát điên. Y biết tôi đã bị treo bên cạnh Lạc Dư Thần dù có cứu xuống cũng không thể cứu được.
Mà tôi biết, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh.
Bỏ qua một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai nữa.
Tôi nghĩ cả hai đã chịu đủ những chuyện sai lần không thể cứu vãn mà đau khổ.
Phương Tả Ức vì tôi kiên trì gọi điện cho Lạc Dư Thần, rất ngắn gọn, y chỉ nói là ‘Tiếu Hằng đã tỉnh, tới thì tới đi.” Sau đó cúp điện thoại, thật ra lúc này là nửa đêm, tôi không nên tuỳ hứng như vậy, thế nhưng tôi chỉ muốn gặp Lạc Dư Thần, tôi nghĩ anh cũng muốn gặp tôi.
Tôi nghĩ, trãi qua nhiều chuyện như vậy, không biết khi gặp lại sẽ thế nào đây.
“Lạc Dư Thần và Hạ Minh Tu chia tay rồi.” Phương Tả Ức nhìn tôi sau đó nói, y tựa bên cửa sổ, nói một cách chậm rì rì: “Anh nghĩ hắn chắc là thích em rồi đấy.”
Sau đó anh dù bận vẫn ung dung mà nhìn tôi như nhìn diễn viên nữ trong kịch của Quỳnh Dao.
Đáng tiếc là, Phương Tả Ức không tìm thấy trên khuôn mặt trấn tĩnh của tôi một chút cảm động chảy nước mắt như đã nghĩ, tôi rất đắc ý, vẻ lãnh tĩnh của tôi khiến y cảm thấy thất bại, mà tôi thì lại rất thích thú nhìn kiểu thất bại đó đó của y.
Phương Tả Ức nhìn một người đã ngủ nửa năm đột nhiên không còn tình cảm phong phú như trước đây, đột nhiên hỏi: “Nửa đêm tìm hắn chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt muốn chia tay?”
Làm sao có thể, tôi liếc mắt nhìn Phương Tả Ức. Y nhìn tôi quái đảng đến nửa này rồi đột nhiên nói: “Anh cảm thấy em và trước đây không giống nhau.”
Bởi vì a, nửa năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đứng ở góc độ người xem chứng kiến tất cả, cuối cùng tôi đã hiểu rồi.
Cho nên tôi không muốn lầm đường và mắc thêm một lỗi lần nào nữa.
Không phải vì lạc đường rồi quay lại, mà là một nhiên phát hiện tuy rằng bạn đi nhầm hướng nhưng trái đất hình tròn, bạn có thể đi một vòng thật lớn, trãi qua cay đắng đau khổ, cuối cùng cũng tới đích thôi, đó mới là đáng mừng.
Tôi không biết từ bi nhiều đến mức nào, chỉ là muốn thuận theo thiên ý, thế nhưng tôi mong muốn dù cho thế nào, người tôi yêu nhất định phải hạnh phúc.
Tôi sẽ không bội ước một lần nữa.
“Xin lỗi.” Tôi nhìn người anh trai miệng mồm ác độc nhưng nửa đêm vẫn đến chăm non, thành khẩn nói: “PhươngTả Ức, em cho anh nhiều phiền toái rồi.”
Tôi cho mọi người quá nhiều phiền toái, tôi khiến mọi người quá nhiều đau thương.
Chờ sau này nhìn thấy Tiểu Lộ, nhìn thấy Hạ Minh Tu, tôi sẽ phải xin lỗi với họ.
Xin lỗi một cách thật chân thành.
“Em coi như hết.” Phương Tả Ức rõ ràng ngại, nghiêng đầu đi chỗ khác: “Xin lỗi Tiểu Lộ đi, đứa nhỏ đó khóc thương tâm nhất.”
“Đã như vậy sao anh còn nói với cậu ấy rằng em đã chết?” Tôi đột nhiên nghĩ tới có chút buồn bực, lúc đó Tiểu Lộ như muốn liều mạng với Lạc Dư Thần chứ không phải đùa giỡn.
Nếu như ngay từ đầu biết tôi không chết, khiến mọi người đau khổ như vậy thì mọi chuyện đã không xảy ra.
“Làm sao em biết anh nói với cậu ấy chuyện này?” Phương Tả Ức quay đầu lại, nghi vấn hỏi.
“Không phải vì Tiểu Lộ khóc đó sao?” Tôi trả lời như vậy, hoàn toàn miễn cưỡng lấp liếm cho qua, nếu nói vì tôi luôn ở cạnh Lạc Dư Thần tận mắt chứng kiến, ai tin?
“Bác sĩ nói cơ hội tỉnh lại của em rất xa vời, vẫn bất tỉnh so với chết thì không khác nhau là mấy.” Phương Tả Ức thẳng thừng nói rõ như ‘việc này không liên quan đến anh’, sau lại nguỵ biện nói: “Hơn nữa em luôn bất tỉnh, ai biết cuối cùng là muốn sống hay muốn chết? Nếu như anh nói cho Tiểu Lộ lại khiến nó mong em sống lại, không phải sẽ càng thương tâm hơn sao”
Miệng lưỡi giảo hoạt, tôi chán nản.
“Huống hồ, thì là em không chết, anh cũng không có thể cho Lạc Dư Thần hắn được khá giả. Còn nếu chết, cả đời hắn và Hạ Minh Tu cũng không thể vui vẻ được.” Phương Tả Ức cười cười lộ ra cái răng nanh, cười đến âm trầm như quỷ hút máu, không biết xấu hổ còn thêm vài phần tự đắc, cuối cùng còn thêm trọng âm: “Anh đây cũng vì tốt cho em”
Y dĩ nhiên là vì đứa em mở rộng chính nghĩa, nghiêm phạt những kẻ phụ lòng tà ác, siêu cấp bao che khuyết điểm cho em trai.
Lần này tôi nghẹn họng nhìn trân trối, không thể nói thành lời.
“…Hạ Minh Tu sao rồi?” Tôi nghĩ một chút lại lo sợ hỏi.
Thật có lỗi với cậu ta.
Tuy rằng cậu ta và Lạc Dư Thần đã từng thẹn với tôi, nhưng hiện tại là chúng tôi có lỗi.
Hạ Minh Tu là một người rất nhạy cảm, so với bất cứ ai hẳn cậu ta từ sớm đã nhận ra trái tim Lạc Dư Thần đã không còn như trước.
Tất cả mọi chuyện, đối với Hạ Minh Tu thật không công bằng. Dù vậy, cậu ta vẫn vì tôi mà nói những lời tốt, còn bản thân chỉ lẳng lặng ở cạnh Lạc Dư Thần, yên lặng từ vị trí tình nhân trở về thành bằng hữu, một câu cũng chưa nói, ngay cả nước mắt cũng không cho Lạc Dư Thần thấy được.
Làm một người như vậy, như vợ, khiến cho tôi ngại ngùng.
Cậu ta, quả thật so với hai chúng tôi hoàn mỹ hơn cả. Xứng đáng được một người tốt hơn bảo vệ chở che.
Tôi vẫn muốn, nếu còn có cơ hội, tôi hi vọng được làm bạn của Hạ Minh Tu, sẽ không để cho đố kỵ xấu xí quấy phá, đẩy cậu ta ra ngoài vạn dặm.
Cậu ta đã sớm đem tôi xem là một người bạn, đã sớm vươn hai tay, vậy tôi lại không hề phản ứng.
Lần này tôi muốn thật sự trở thành một người bạn, một người bạn thật tốt.
“Cậu ta sẽ không sao…cậu ta luôn luôn kiên cường, hơn hết… » Phương Tả Ức suy nghĩ một chút lại hơi hơi khó chịu nói : « Còn Tiểu Lộ nữa.’’
« Phương Tả Ức, tại sao lại tốt với em như vậy ? » Tôi nhìn người anh trai không ai bì nổi được, đột nhiên muốn trêu chcọ y một chút.
Phương Tả Ức nhìn vẻ mặt buồn nôn của tôi, đột nhiên lại hỏi y như vậy quả nhiên đã đỏ mặt. Y xoay người, thở gấp nói : « Em là em trai anh. »
« Nhưng mà hai mươi nmốt năm chúng ta còn chưa từng gặp mặt, thậm chí không biết sự tồn tại của đối phương. Anh hoàn toàn không để ý đến em, thật chí còn hận. »
Tôi sớm đã muốn hỏi chuyện này, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.
Tôi không rõ tại sao Phương Tả Ức lại dung túng với tôi như vậy, hào phóng như vậy.
Bởi vì sự tồn tại của tôi khiến cho y không còn là duy nhất, làm cho gia đình y tan vỡ, khiến cho mẹ y thống khổ, tôi đã tước đoạt tất cả của y, cuối cùng lại để cho y thu thập cục diện rối rắm, vì sao lại tốt với tôi như vậy.
« Vì anh rất hiền lành. » Khuôn mặt luôn lãnh khốc đột nhiên lại nói nên lời thiện lương.
Lúc đó y ho nhẹ một cái..
« Bởi vì khi anh mười sáu tổi thì biết mình có em trai. Tuy rằng mẹ anh vì chuyện này là làm long trời lở đất không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần đầu tiên anh thấy tấm ảnh chụp, đã cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu. »
Tôi mà đáng yêu sao ? Trong nháy mắt tôi cực kỳ lo lắng về con mắt thẩm mỹ của Phương Tả Ức.
« Tiếu Hằng, nếu em không phải em trai anh thì tốt biết bao nhiêu ? » Phương Tả Ức đột nhiên nhìn tôi, anh mắt dài sáng tỏ tựa như ánh trăng dưới hồ nước, khiến cho lòng tôi muốn nhộn nhạo.
Tôi ngây ngẩn cả người, không biết nên nói gì bây giờ.
Tôi thật không ngờ, vốn tưởng Phương Tả Ức chỉ đơn giản là quan tâm, nhưng không trăm triệu lần không nghĩ tới…
« Ha ha ha ha ha —- bị lừa, cuối cùng cũng bị lừa… » Phương Tả Ức đột nhiên cười to, cười đến muốn ngã lên giường tôi, không một chút hình tượng tựa vào ván giường, cười không thở được : « Em, chỉ tại em ? Ngu ngốc, còn tưởng thật… »
Tôi đen mặt lại, còn nghi ngờ không phải Phương Tả ức có phải là cha của Tiểu Lộ hay không.
Y luôn dùng mọi đồ chơi hay những thức khác để tìm cách chọc tôi, đó mãi mãi là thói quen rồi.
« Ai, cái này em đáng là đặc biệt, khi dễ đặc biệt thích, luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ. » Phương Tả Ức cười, cho thấy y không có ý đồ nào khác.
Thế nhưng mặc dù Phương Tả Ức chọc ghẹo tôi, tôi vẫn biết, tình cảm của anh ấy vụng trộm không ít.
Loại yêu thương này, chính là vô tư của tình thân.
Người yêu của bạn, bởi vì sai lầm mà rời bỏ. Nhưng nhà của bạn, dù cho đó là lỗi lầm gì đi chăng nữa, họ vẫn sẽ nguyện ý ở đây che gió che mưa cho bạn.
Thứ tình cảm này, chúng ta có thể gọi nó là ‘vô tư’
Tôi phát hiện, tôi vẫn bị một người yêu vô tư như vậy.
Một nửa dòng máu của y là anh trai tôi, là người ưu tú nhất mà tôi biết
Tôi vẫn không thể tự chủ được mà cứ tuỳ hứng tổn thương những người xung quanh, y so với bất cứ ai khác là người chịu tổn thương không ít.
Mười năm, mặc dù tôi tốt với Lạc Dư Thần, nhưng cũng ép buộc y rất nhiều.
Mười năm, tôi cảm nhận được ôn nhu của Phương Tả Ức, cảm nhận được bảo hộ của Phương Tả Ức, nhưng y chưa từng nói với tôi bất cứ câu gì.
Tại sao tôi có thể cho rằng, ngoại trừ Lạc Dư Thần trên thế giới này không còn người nào để yêu.
Tôi có Phương Tả Ức, có Tiểu Lộ, thật nhiều bạn bè, những người thật sự quan trọng.
Tôi bắt đầu dần dần hiểu sự kiên cường của Hạ Minh Tu.
Trước đây mặc dù mắc bệnh nan y nhưng vẫn có ý muốn xa vời, bên cạnh cậu ta còn có cha mẹ, người nhà, có Lạc Dư Thần, còn có một người không tính là quá thành tâm đó là tôi, lúc nào cũng kề cạnh quân tâm và dũng khí, để cậu ta có thể cố gắng chống đỡ, đem khố phận nắm trong tay.
Cho dù lúc đó, có người sẽ rời đi, có người sẽ bị quên mất, thế nhưng huyết mạch như nước chạy, như dũng khí và tín niệm, lại có thể mãi mãi không thay đổi.
Đây là thức mà Hạ Minh Tu có được, xuyên thấu qua nụ cười của cậu ta dành cho ai cũng đều xán lạn
Mỗi người, dù cho đó là nơi tối tăm sâu thẳm nhất, chỉ cần bạn nhìn bốn phía, luôn sẽ có một người lặng lẽ bên cạnh đốt đèn cho bạn, chỉ dẫn phương hướng.
Luôn sẽ có một người lặng lẽ bên cạnh, mặc dù cậu ta sẽ không nói cái gì, cũng không cần cái gì.
Chỉ biết rằng không chỉ một mình mình phải nhẫn nhịn, mọi người chúng ta đều giống nhau.
Cho nên có thể thấy ánh sáng, cho nên có thể thấy mong muốn, cho nên có thể thấy dũng khí ngưng tụ, mặc kệ đó là cái gì, cũng có thể thử, không cần lo lắng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được kiên cường, bởi vì tôi phát hiện có một người luôn cạnh bên.
Bên cạnh những người tôi yêu, những người tôi quý, tôi chắc chắn sẽ kiên cường, tôi hẳn có đủ dũng khí, tôi hẳn có thể ôm hết nguyện vọng xinh đẹp trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!