Tiểu Lộ nghĩ bọn họ tại sao lại không biết, cũng không biết nếu nói ra sẽ ảnh hưởng đối phương như thế nào, cậu không nghĩ rằng tôi có muốn Lạc Dư Thần biết tin mình đã chết hay không. Tiểu Lộ chỉ biết phản bác sai lầm của người khác, sau đó đem những chuyện cậu nghe kể ra. Cho nên khi nói với Lạc Dư Thần và Hạ Minh tu ‘cả hai không biết gì sao’ chính là đang lúc tiêu hoá, Tiểu Lộ không chút nghĩ ngợi đã lập tức đập tan cái ảo mộng của bọn họ một cách triệt để, hoàn toàn không phát giác. Cậu rất nghi hoặc, rất vô tội, còn có chút oán hận khi cả hai đều là người yêu và người bạn của tôi đều không biết gì, rũ mi mắt xuống nói: “Tiếu Hằng đã chết rồi.”
Lần đầu tiên nghe thấy cái chết của tôi được người khác chứng thực, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng đầu óc cuối cùng vẫn là một mảnh trống rỗng. Cảm giác giống như chết thêm một lần nữa… Tôi gục đầu xuống, ngực đau đớn một trận, tại giờ khắc này không còn dũng khí để nhìn vào vẻ mặt của anh. Chỉ nghe bên tai yên ắng như đã chết, hoang vắng đến lạ thường.
Tôi dần rơi vào một hy vọng không thiết thực, hy vọng mọi chuyện sẽ giống như tưởng tượng trước khi chết của tôi, hoặc giả có thể cái chết này chỉ khiến cho Lạc Dư Thần hổ thẹn trong thoáng chốc, nhưng nhiều năm cũng sẽ xem như chết một con chó một con mèo, khổ sở để mà khẳng định, có thể sẽ thổn thức một phen, thế nhưng sẽ không còn lưu tâm nữa… Thế nhưng hiện tại tôi sợ, tôi không biết khi anh không hề được báo trước một điều gì lại nghe thấy tin này sẽ như thế nào. Tôi chạm vào bàn tay đang hơi phát run của anh, mong muốn có thể truyền cho anh một chút ấm áp. Tôi rất mong bây giờ có thể được chạm vào tay Lạc Dư Thần, trước đây tôi luôn âm thầm làm như vậy để xoá đi sự không thoải mái của anh. Mà bây giờ, tôi lại không thể làm được nữa. Hoặc chăng tôi không còn dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, tay chỉ phát run, như vậy thôi đã khiến tôi nhìn không được.
Hạ Minh Tu từ trong khiếp sợ khôi phục lại, cậu ta cắn môi, giọng nói run nhè nhẹ dường như không thể tin tưởng nói: “Nhưng mà…không phải đã tìm được tuỷ thích ứng sao?”
Tiểu Lộ hiện tại đã phản ứng mình đã nói một điều không nên nói, nhưng hiển nhiên đã nói rồi, nên cũng không thể làm gì khác hơn là đứng trước mặt đang tái nhợt của hai người họ ăn ngay nói thẳng. “…Việc bệnh tình đã không có chuyện gì nữa…mà là…Tiếu Hằng tự sát.”
Lời còn chưa dứt cửa xe đã bị mở tung ra, Lạc Dư Thần kéo Tiểu Lộ ra ngoài, đè cậu trên cửa xe. Mặt anh vặn vẹo đến kinh khủng, bàn tay trắng nõn ngay cả gân xanh đều nổi lên. Anh nắm lấy Tiểu Lộ, giống như một cừu nhân không đội trời chung, ngay lập tức phải phân kẻ này thành tám khối. “Mày nói bậy! Tiếu Hằng sao có thể tự sát??” Anh kề lên cổ cậu, giọng nói khàn đặc như rống lên: “Mày dám nguyền rủa cậu ấy, mày cũng dám nguyền rủa cậu ấy!!!”
Hạ Minh Tu còn đang choáng váng, nhất thời không nhớ tới là phải can ngăn bọn họ. Phẫn nộ này của Lạc Dư Thần tôi chưa từng thấy qua, trước đây anh có nổi khùng với tôi thì tôi cũng không dám chọc vào, chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu chịu trận. Tôi thật sự sợ anh, tôi thật sự sợ vẻ ngoan lệ này, chỉ có những lúc như vậy tôi mới có thể thật sự cảm nhận được anh có bao nhiêu ghét tôi, ngay cả khi mình tự dối mình nhưng cũng không thể nào ngừng thương tâm được. Mà bây giờ, tôi lại chỉ muốn ôm lấy người đó. Thô bạo tàn ác mà anh từng đối xử với tôi đã không còn, tôi chỉ cần có thể ôm lấy anh, khiến anh được an tĩnh lại, mong anh đừng phẫn nộ như vậy, đừng tuyệt vọng đau đớn như vậy nữa có được không?
Anh bây giờ tựa như loài dã thú bị thương, cất dấu vết thương của mình mà điên cuồng tàn phá. Nhưng khi một người thợ săn đã cầm súng thì nhất định đã không có tâm, không thương hại anh mà sẽ dựa vào điểm yếu để chống lại.
Tiểu Lộ chối bỏ vài cái nhưng sau cùng vẫn không thể chống lại được Lạc Dư Thần, cậu không khỏi nổi nóng, hơn nữa tuy rằng Tiểu Lộ luôn tác vào mồm tôi châm chọc vì bản thân si tình, nhưng trên lập trường hiện tại lại đặc biệt bao che khuyết điểm cho tôi, nhìn Lạc Dư Thần tựa như Phương Tả Ức đều là mười phần tuyệt tình bạc bẽo, trong lúc nhất thời bị ăn một đấm của anh khiến cho đầu óc mê muội, Tiểu Lộ lập tức gào vào anh: “Tiếu Hằng tự sát, còn không phải do anh hại!!!”
Lộ Uý Hi, cậu không thể nói như vậy… Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự ôn nhu bình thường của Tiểu Lộ thật tàn nhẫn. Lạc Dư Thần ngẩn ra, vẻ mặt càng thêm hung ác cắn chặt răng, nước mắt dường như muốn rơi xuống, anh buông lỏng tay, mờ mịt lắc đầu, tâm giống như bị thống khổ đè nặng, vẫn là cố gắng lắc đầu rồi lại lắc đầu. Tôi thấy như sắp điên rồi.
Lạc Dư Thần nhắm hai mắt lại, bình tĩnh, ngẩng đầu lên, không hề lau đi nước mắt, anh dường như đã ý thức bản thân đã khóc nhưng vẫn để đôi mắt đỏ cay không đổi nhìn Tiểu Lộ: “Cậu nói dối.” Là lừa mình dối người sự thật quá đau đớn, anh vậy mà tình nguyện lựa chọn không tin. Hạ Minh Tu đứng phía sau lo lắng cầm tay anh lại, nhưng bị Lạc Dư Thần hung hăng hất ra.
Anh không thể tiếp nhận bất cứ an ủi nào, cũng không thể nhận bất cứ sự thông cảm từ ai, bởi vì nếu như vậy chính là thừa nhận anh đã thua, thừa nhận anh sẽ thật sự rời xa tôi vĩnh viễn. Lạc Dư Thần chỉ có thể khư khư cố chấp lừa gạt chính mình. Anh không định tấn công mà chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Lộ, cắn răng nghiến lợi kiên trì: “Tôi không tin.” Anh đã không còn biết là đang nói cho ai nghe.
Tiểu Lộ trong lúc nhất thời bị Lạc Dư Thần trấn trụ thì không biết nên làm gì cho tốt. Hạ Minh Tu ở phía sau không ngừng nháy mắt với Tiểu Lộ, ý bảo cậu nhanh rời đi một chút. Nhưng Lạc Dư Thần sao có thể cho Tiểu Lộ đi dễ dàng như vậy, anh một lần nữa hất văng Hạ Minh Tu đang cố níu mình lại, xông lên tóm lấy cậu. Tiểu Lộ cố sức giãy một lúc, cuối cùng cũng bị Lạc Dư Thần chọc cho phát điên liền nện cho một cái khiến Lạc Dư Thần đổ trên mặt đất.
Thật ra Tiểu Lộ cũng không sai, cậu chỉ không biết nên nói chuyện này cho Lạc Dư Thần như thế nào mà thôi, nhưng mà cậu cũng vô tâm, cậu không biết rằng đó là một sự thật quá tàn nhẫn. Nhưng Lạc Dư Thần rõ ràng là giận chó đánh mèo, giống như là Tiểu Lộ là người hại chết tôi, cho nên khi bị đánh té xuống lập tức đã vùng dậy đuổi theo Tiểu Lộ, đánh cho cậu một quyền té ngã bên đường. Tiểu Lộ lau khoé miệng một cái, không tỏ ra yếu thế, lập tức xông tới đấm Lạc Dư Thần nhào xuống đất. “Lạc Dư THần, Lộ Uý Tịch, hai người mau dừng tay.”
Hạ Minh Tu đuổi theo phía sau nhưng lại không cách nào ngăn cản. Trên mặt đất hai con người hung ác như dã thú triền miên tranh đấu, nện nhau những cú đấm điên cuồng. “Cậu nói, nói là Tiếu Hằng không có việc gì! Cậu mau nói rằng mình nói dối đi, mau nói đi!!!” Lạc Dư Thần đè lên Tiểu Lộ, hung hăng đem đầu cậu đập mạnh xuống đất. “Anh là thứ…vô liêm sỉ…”
Tiểu Lộ bị đập vài cái, sự kiêu căng tràn trề, mạnh mẽ nắm lấy Lạc Dư Thần, xoay người một cái đã đặt anh phía dưới, hung hăng bóp cổ, rống vào mặt Lạc Dư Thần còn to hơn: “Lạc Dư Thần, anh là cái đồ vô liêm sỉ, tôi sẽ không tha cho anh!” Nói xong cậu tiên tục đấm vào Lạc Dư Thần đến mãi đến khi đầu óc mông lung, từng cú đấm khiến anh như chết đi sống lại. “Anh…anh hại chết cậu ấy…anh…đồ vô liêm sỉ…”
Ngay cả thời gian chống cự của Lạc Dư Thần cũng không có, Tiểu Lộ đột nhiên bật khóc, cậu thật muốn đấm cho chết cái con người lúc nào cũng ngoan cố kiêu căng này, đột nhiên lại kiềm chế không được mà khóc lớn. Cậu khóc đến thê thảm, khóc đến mức buông bỏng tay mà Lạc Dư Thần dưới thân cũng quên luôn giãy dụa, trong mắt cũng chỉ còn lại màu đen tuyệt vọng đến khủng khiếp. Hạ Minh Tu đứng một bên lặng lẽ rơi lệ.
Một tay đưa qua, ôn nhu nhưng cường ngạnh mà kéo Tiểu Lộ lên. Phương Tả Ức mặc bộ vest đen nghiêm trang, không một chút tiếng động, mọi người cũng không hề chút ý đến y đã tới bãi đổ xe từ khi nào. Y vẫn ưu nhã như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy, mặt không đổi kéo Tiểu Lộ từ dưới đất lên sau đó ôm vào lòng, ôn nhu vỗ về.
Tiểu Lộ trong ngực y khóc nấc lên. Sau đó Phương Tả Ức lạnh lùng quét mắt một lượt nhìn Hạ Minh Tu và Lạc Dư Thần một bên, cuối cùng ôm Tiểu Lộ đã khóc đến thở không ra hơi lên xe.
“Phương Tả Ức!” Lạc Dư Thần bò dậy gọi y. Lạc Dư thần chỉ có thể yếu đuối theo sát y, môi hít hít nhưng cái gì cũng không dám hỏi. Phương Tả Ức hừ lạnh một tiếng, sau khi lên xe còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Dư Thần, ánh mắt đó giống như đang cười nhạo, vô cùng tàn nhẫn.
Lạc dư Thần cứng đờ bởi ánh mắt lạnh như băng của y, Phương Tả Ức lên xe nổ máy, Lạc Dư Thần muốn bước tới nhưng xe đã chạy ra ngoài, bỏ lại anh phía sau.
Lạc Dư Thần cứ như vậy chặt chẽ nhìn con xe xám bạc của Phương Tả Ức rời khỏi, chán nản ngồi dưới đất, giống như đối với anh mà nói, tất cả đã kết thúc rồi. Tôi không dám nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh, chỉ cần liếc qua nó sẽ giống như bị ngàn mũi dao bén nhọn đâm nát.
——- Có ai để ý không? số phận Minh Tu rất khổ đấy. Khi trước là Tiểu Lộ tán ẻm nhưng bây giờ thì ra Tiểu Lộ cũng là của người ta mất rồi. Cứ nghĩ khi Dư Thần về với Tiếu Hằng rồi thì Minh Tu cũng sẽ thành đôi với Tiểu Lộ:(
Đáng thương cho nhân vật phụ, dù diễn tốt cách mấy nhưng số phận vẫn bèo nước nổi trôi..
Hạ Minh Tu đến dìu Lạc Dư Thần, anh dường như cũng mất đi hoàn toàn ý thức phản kháng chỉ tuỳ ý để cậu ta kéo vào trong xe.
Nhìn anh như mệt mỏi, vẻ mặt rã rời, ở trên xe nhắm đôi mắt lại.
Hạ Minh Tu không biết phải anh ủi anh thế nào nên chỉ đành yên lặng lái xe.
Từ đêm đó trở đi, Lạc Dư Thần trở nên rất an tĩnh.
Mai là ngày mười bốn, Lạc Dư Thần đem album bán ra, từ sáng sớm điện thoại đã liên tục đổ chuông. Lạc Dư Thần vẫn không nhận, phiền, sau đó tắt máy.
Tôi biết album của anh nhất định đã đột phá mấy triệu bản, càng không ngừng có người tới chúc mừng. Nếu như là dưới những ngày bình thường, đêm nay anh đã nhất định mở tiệc linh đình…
Mà hiện tại đến một chút vui sướng nào anh cũng không có, không phản ứng. Cả ngày nằm trên ghế sa lon, không ăn cũng chẳng uống.
Hạ Minh Tu trước khi đến công ty làm rất nhiều thứ rồi để vào tủ lạnh, Lạc Dư Thần cũng không rờ tới cứ như vậy mà lặng yên ngược đãi bản thân.
Tôi biết anh lại bắt đầu đau dạ dày, anh nằm co ro trên ghế sa lon, đến một chút ý thức cũng bị cơn đau đè xuống, vẻ mặt trở nên trắng bệch, ngay cả đau như vậy nhưng một chút cũng không ăn.
Tôi nhìn anh đau đớn mà bản thân vô lực, tôi từ phía sau muốn đỡ lấy anh nhưng cuối cùng cũng không thể.
Tôi rất muốn nói với anh rằng, tôi đang ở cạnh anh, anh đừng khổ sở vì có lỗi với tôi như vậy nữa, tất cả bi thương hay tất cả hối hận của anh tôi đều thấy được, đều cảm nhận được cả rồi.
Trên thế giới thứ xa xôi nhất là chi? Còn nhớ có một thi nhân đã từng nói: Thứ xa xôi nhất trên đời này không phải là sự sống hay cái chết…
Hoàn toàn là nói bậy. Người viết lên câu này, nhất định chưa từng trãi qua sinh ly tử biệt bao giờ.
Tôi cũng đã từng cho rằng sinh ly tử biệt bất quá chỉ trong gang tấc, tâm nơi tận chân trời, thế nhưng bây giờ phát hiện mình đã sai rồi.
Tôi đứng trước mặt anh mà anh lại không biết tôi yêu anh…
Không sao cả, tôi tuỳ thời đều có thể cho bạn biết. Trên đời này có rất nhiều chuyện, mặc dù tồn tại nhiều hiểu lầm, nhiều cơ cực khổ sở, nhưng nếu có tâm, một câu xin lỗi và một phần khoang dung, tất cả đều có thể hoá giải.
Chỉ cần có tâm, con đường hiểm trở dài dằng dặc đều có thể dắt tay nhau mà đi. Chỉ cần còn sống là có thể vãn hồi, nhất định sẽ có cơ hội.
Mà tôi lại ngu xuẩn không chịu trách nhiệm với hành vi của mình, trả giá cũng quá lớn quá thảm trọng. Chúng ta đã không còn cơ hội nữa, nên quyết đoán chặt đứt đi thôi.
Tôi ích kỷ cỡ nào, biết rõ hạnh phúc quá mơ hồ nên lúc đã quyết định buông xuống hoàn toàn quên đi.
Tôi không thể trách Lạc Dư Thần, tôi không thể trách anh từng để tôi trong bóng đêm tìm không ra một tia cứu rỗi, bởi vì cuối cùng vẫn là tự tay tôi chôn vùi đi hạnh phúc của bản thân, hoàn toàn làm cho con người tôi yêu nhất trên thế giới này trở nên thống khổ, tội này không thể tha được.
Tối lúc Hạ Minh Tu trở về lập tức phát hiện Lạc Dư Thần khó chịu, không để ý đến quật cường của anh đã lập tức đưa đi bệnh viện, vốn cho rằng chỉ là bệnh dạ dày tái phát, kết quả không ngờ còn bị thủng, bây giờ còn đang bị dày vò một trận.
Hạ Minh Tu cũng bị anh dằn vặt cả một đêm, đã uể oải lại còn phải đi công tác, ngay cả như vậy cậu ta vẫn cười thật ôn nhu, đến một câu oán giận cũng không có.
Tôi cảm thấy không tốt, cậu ta và tôi trước kia càng lúc càng giống nhau, miễn cưỡng vui cười mà cứng rắn chống trả, nói không chừng có một ngày cũng sụp đổ như tôi, trong nháy mắt sẽ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu và dũng khí.
Hạ Minh Tu hẳn là kiên cường hơn tôi, tôi mong là vậy, mong rằng cậu ta phải thật sự mạnh mẽ.
Chờ cho tới khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một Lạc Dư Thần, anh mờ mịt nhìn trần nhà, bỗng nhiên hoảng hốt nói với không khí: “Nếu như tôi đau mà chết đi, em sẽ đến nhìn tôi chứ?”
Cho dù là kịch liệt phản kháng nhưng khi không còn một ai cả, trong lòng anh cuối cùng vẫn phải chấp nhận rằng tôi đã chết.
Khó mà tin được bây giờ trong lòng tôi lại dâng lên một loại cảm giác như đã phản bội tấm lòng của một người, giống như mọi người đều có thể nói tôi chết, nhưng chỉ có Lạc Dư Thần là tin tưởng tôi còn sống, hẳn là phải đi tìm tôi…
Càng nghĩ càng thẹn, tôi không thể nào tiếp thu. Tôi phát hiện bản thân mình quá tham lam, quá mâu thuẫn, quá ti tiện, tôi rõ ràng yêu thương Lạc Dư Thần như vậy, rõ ràng muốn Hạ Minh Tu có thể thay thế chỗ tôi nhưng trong tiềm thức vẫn mong là anh đừng quên tôi.
Vẫn tham vọng anh hối hận, bi ai và thống khổ sao? Tại sao tôi lại có thể như vậy, như thế thì anh phải làm sao bây giờ? Hạ Minh Tu phải làm sao bây giờ? Vậy ước muốn lúc trước khi đã từng mong rằng anh có thể sống thật hạnh phúc bên Hạ Minh Tu phải làm sao?
Tôi thật là hèn hạ, anh đau, còn tôi ở một bên nhìn gió mát.
Lạc Dư Thần vẫn nhìn chằm chằm trong không trung, không có được một câu trả lời nào, tôi ngay cạnh anh lại không có cách nào trả lời câu hỏi ấy.
Anh ai oán anh bi phẫn anh tức giận anh đầy bụng uỷ khuất, Lạc Dư Thần nhìn bức tường màu trắng, giống như là tôi đang đứng ở đó, nhẹ giọng ôn nhu chất vấn: “Tiếu Hằng, em thật sự không cần tôi nữa sao?”
Giọng nói thê lương của anh khiến lưng tôi rét run một trận.
Lạc Dư Thần ngơ ngác quay qua hỏi tường trắng nửa ngày, sau đó theo thói quen sờ sờ cổ mà bây giờ sợi dây chuyền đã không còn.
Vẻ mặt của anh lập tức luống cuống.
Có lẽ là Hạ Minh Tu đã để nó vào trong áo khoác của anh, nghĩ vậy, Lạc Dư Thần lập tức ấn đèn gọi hộ sĩ tới hỏi bọn họ: “Chiếc nhẫn của tôi đâu?”
Hộ sĩ nào biết chiếc nhẫn gì, hơn nữa chỉ thấy Lạc Dư Thần hoàn toàn không tỉnh táo chỉ liều mạng hỏi, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Lạc Dư Thần như muốn hoá điên lên, giùng giằng xuống giường, hộ sĩ bác sĩ lập tức cùng nhau kéo anh về đè xuống, còn có người lập tức gọi điện cho Hạ Minh Tu.
Lạc Dư Thần cầm mền phủ lên đầu, tôi nhìn từ bên ngoài thấy anh hơi run, tôi nghĩ là anh khóc mất rồi.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy Lạc Dư Thần uỷ khuất, có lẽ phải nói là tới bây giờ chưa thấy anh uỷ khuất vì tôi một lần nào, còn không biết kiềm chế. Tình thế bây giờ thật giống như tôi là một con trai, bảo vệ viên ngọc của mình thật kỹ, thật nhiều năm, như khi tôi chết đi lại bị người ta cạnh khoét lấy mất viên ngọc ấy chỉ để lại những lời giải thích gượng gạo. Tuy rằng tôi điên rồ đau lòng là vậy, nhưng không còn cách nào có thể đem viên ngọc ấy nhét vào trong lớp vỏ của tôi, một lần nữa được cẩn thận che chở.
Tôi bên cạnh anh, còn anh đang khóc, cắn chặt răng mà khóc, tôi ngay cả một cái ôm cũng không thể cho anh được, nó chỉ như khiến cho người ra thống hận vì bản thân mềm yếu.
Buổi trưa Hạ Minh Tu chạy tới, sau khi cậu ta nghe bác sĩ oán giận liền lập tức lấy chiếc nhẫn đã được xuyên qua sợi dây chuyền từ trong túi áo đưa cho anh.
Lạc Dư Thần lúc này mới bình tĩnh trở lại, chỉ lặng lẽ tiếp nhận dây chuyền kia, tự mình đeo vào rồi sau đó nhắm mắt lại.
Tôi rõ ràng thấy được anh vẽ ra một ranh giới, anh tàn nhẫn đem Hạ Minh Tu đẩy ra khỏi cái ranh giới đó. Thế giới của anh đã trở nên hắc ám rồi, cho dù là ánh sáng vạn trượng của Hạ Minh Tu cũng không cách nào chiếu vào được.
Anh mặc dù lạnh lùng tiêu trầm như vậy, nhưng còn có Hạ Minh Tu lặng lẽ bên canh chăm sóc cho anh. Lạc Dư Thần rất nhanh đã xuất viện, nhưng lúc nào cũng ngây ngô trong nhà, ít hoạt động, không nghe điện thoại, không gặp một ai.
“Anh cả ngày không căn cái gì, uống chút sữa đi.” Ly thuỷ tinh không biết đã được đưa tới từ khi nào, Hạ Minh Tu phải tự mình đem sữa rót vào ly cà phê sau đó bưng tới đưa đến trước mắt anh.
Lạc Dư Thần cả ngày ngơ ngẩn nhìn Hạ Minh Tu khuyên giải an ủi mình, thấy ly sữa này lại đột nhiên giật mình.
Chỉ có một mình tôi là hiểu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!