Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước - Tần Tranh

Gần đến giờ hợi (gần 9 giờ tối), Lâm Nghiêu chuẩn bị đi ngủ thì có người vào báo là Liêu lão đến tìm hắn.

Liêu lão chính là lão đầu lôi thôi ngồi cùng bàn với Triệu đại phu trong bữa tiệc.

Tuy trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Lâm Nghiêu vẫn sai người dẫn Liêu lão đầu vào nhà chính, hắn mặc lại chiếc áo khoác đang cởi được một nửa vào, ra ngoài gặp ông ta.

“Đã khuya thế này rồi, sao Liêu thúc không về nghỉ mà còn đến tìm con làm gì vậy?” Lâm Nghiêu vẫn luôn kính trọng những lão tiền bối trung thành với cha mình.

Liêu lão đầu ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cái chân cụt giấu trong ống quần, cái chân còn lại cũng gầy gò xương xẩu, phần cổ chân lộ ra ngoài như chỉ có xương và da, quần áo và giày của ông ta cũng dính đầy bùn đất.

Mấy năm nay, ông ta càng trở nên quái dị, mắt lại kéo màng đục nên lúc nhìn người ta cứ trợn trắng lên như mắt cá chết, không ít trẻ con trong trại bị ông ta dọa sợ phát khóc. Ông ta cũng không thích trẻ con, bao năm nay cứ thui thủi một mình, nếu không có Lâm Nghiêu thường sai người mang thức ăn đến, Triệu đại phu cũng thường sang bắt mạch hốt thuốc cho thì e là ông ta không sống được đến bây giờ.

Lúc này, nghe Lâm Nghiêu hỏi, Liêu lão đầu ra sức đập mạnh cây gậy của mình, nói: “Không thể giữ lại phu thê tên họ Trình kia.”

Lâm Nghiêu vốn đang buồn ngủ, nghe thế mặt lập tức biến sắc. “Sao Liêu thúc lại nói vậy?”

Ông ta nói với vẻ mặt cay nghiệt: “Hôm nay hắn tranh tài bắn cung là để khiến con xấu hổ. Trại chủ, ngài còn không nhận ra ư? Bây giờ từ trên xuống dưới, người trong trại đã xem hắn là chủ nhân thứ hai rồi. Ngày nào đó, phu thê chúng ỷ vào sự tin tưởng của ngài và đại tiểu thư, hại hai người thì Kỳ Vân Trại sẽ rơi vào tay chúng. Các người đang giẫm vào vết xe đổ của lão trại chủ và nhị đương gia đó!”

Lâm Nghiêu đanh mặt lại, lạnh giọng nói: “Liêu thúc, con coi như là chưa nghe qua những lời hôm nay, sau này thúc đừng nhắc đến nữa. Quân sư có ơn lớn với Kỳ Vân Trại, trao quyền để huynh ấy tạo ập uy tín trong trại là ý của con. Hôm nay so tài bắn tên, thua con cũng cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái, làm gì có chuyện lúng túng khó xử. Bây giờ trại ta đang thu nạp thế lực của các sơn trại khác, là lúc cần đồng lòng từ trên xuống dưới, nếu thúc còn nói những lời như thế nữa chính là đang làm loạn lòng quân!”

Liêu lão đầu thấy Lâm Nghiêu bênh vực cho Sở Thừa Tắc như vậy, gương mặt gầy gò đến nỗi có thể nhìn rõ phần xương sọ toát lên vẻ đau lòng. “Ta một lòng muốn tốt cho trại chủ…”

Lâm Nghiêu ngắt lời ông ta. “Nếu thúc muốn tốt cho ta thì hãy bỏ ngay ý nghĩ này đi. Không có quân sư thì đã không có Kỳ Vân Trại hôm nay. Phu thê họ không chỉ có ơn cứu mạng ta và A Chiêu mà thu phục trại tây cũng là diệu kế của quân sư. Hơn nữa, lúc thủy tặc tập kích lần trước, nếu không có quân sư phu nhân nghĩ cách kéo dài thời gian thì ta và những người khác trong trại đã chết dưới lưỡi đao của thủy tặc rồi. Liêu thúc, làm người phải có lương tâm chứ!”

Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, đôi mắt trắng đục của Liêu lão trông lạnh lẽo cay độc. “Nếu sau này trại chủ đoạt được thiên hạ như Lý Tín ở Kỳ Huyện thì vẫn chia một nửa quyền lực cho họ Trình kia sao?”

Thấy Lâm Nghiêu không nói chuyện, Liêu lão đầu cảnh báo. “Người trong trại ngày càng kính trọng phu thê họ cũng là vì thường nghe trại chủ nói như vậy. Lòng tham vô đáy, nay uy tín của họ đã có xu thế vượt qua trại chủ, nếu chúng ta không nhân lúc chúng còn chưa bồi dưỡng được thế lực thân tín mà diệt trừ sớm thì ngày sau sẽ ủ thành mối họa lớn! Đến lúc đó, dù trại chủ lương thiện, không muốn ra tay với chúng thì chúng cũng sẽ ra tay với ngài…”

“Đủ rồi!” Lâm Nghiêu đột nhiên quát lớn rồi rút kiếm ra chỉ vào Liêu lão đầu. “Ta nói rồi, còn nhắc đến chuyện này chính là có tình làm loạn lòng quân! Chưa nói đến chuyện chí ta không gửi vào cái ngai vàng ở Biện Kinh, chỉ việc qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa thì Lâm Nghiêu ta đã không xứng làm người. Thúc đi theo cha ta hơn nửa đời, lời răn của Lâm gia ta thế nào, thúc phải hiểu rõ chứ!”

Liêu lão đầu nhìn thanh kiếm chỉ cách cổ mình chừng một tấc, ánh mắt vừa chấn kinh vừa thất vọng. “Nếu trại chủ cảm thấy ta đang nói những lời khích bác ly gián, làm loạn lòng quân thì cứ ra tay chém đầu ta đi. Cả đời này, cái chân của ta, tính mạng của ta đều là vì Lâm gia, xuống dưới đó ta cũng không hổ thẹn khi gặp lão trại chủ.”

Gân trên trán Lâm Nghiêu nổi giần giật. Liêu lão đầu mang chuyện cái chân bị cụt của mình ra nói là muốn lấy ân tình ấy để áp chế hắn. Hắn thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Thúc cũng là ân nhân của huynh muội ta, ta không giết thúc nhưng từ nay về sau không muốn nhìn thấy thúc nữa.”

Hắn gọi với ra ngoài. “Đưa thúc ấy về.”

Lập tức có một người từ ngoài vào mời ông ta ra.

Liêu lão đầu gạt tay người đang đỡ mình, tự chống gậy dứng dậy, sắc mặt ngày càng âm trầm. “Lòng dạ như thế sao có thể làm chuyện lớn?”

Nói xong thì chống gậy, khập khà khập khiễng rời khỏi phòng.



Lâm Nghiêu phái người đưa Liêu lão đầu về đến tận nhà rồi mới về.

Những ngôi nhà khá tốt trong trại cũng chỉ là nhà đất. Liêu lão đầu ở một mình, đồ đạc trong nhà cũng bừa bộn bẩn thỉu. Ông ta đã quen ban đêm không đốt đèn, lúc vào nhà, trên bàn, trên tủ, trên giường đều có tiếng chuột kêu chi chít chạy tán loạn, những cái bánh bột mì chưa ăn xong cũng bị chúng gặp làm mảnh vụn vương vãi khắp nơi.

Liêu lão đầu dùng gậy xua lung tung vài cái, hằm hằm nói: “Hôm nào tìm chút thuốc về độc chết đám súc sinh này mới được.”

Nhớ đến thuốc chuột, khuôn mặt gầy gò khô đét của Liêu lão đầu lại hiện lên nụ cười quỷ dị. “Trại chủ nhân hậu không ra tay được, lão già ta chỉ còn cái mạng ghẻ thì sợ gì nữa, chỉ cần thay trại chủ tiêu diệt những kẻ có lòng dạ khác…”

——

Tần Tranh tắm rửa xong, xõa mái tóc dài ra ngoài sân hóng gió, tay cầm túi đom đóm lên ngắm nghía.

Tuy trên đường về, Sở Thừa Tắc có nổi cơn khác thường nhưng cô vẫn rất thích đám đom đóm này.

Cô dùng tay nhẹ nhàng chạm vào cái túi to bằng lòng bàn tay, ánh mắt hơi do dự.

Sở Thừa Tắc đi ra, thấy cô ngồi ngoài sân thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Tần Tranh quay đầu lại nhìn, ánh mắt long lanh, tóc đen da trắng, tay cầm túi đom đóm lập lòe, vừa nhìn trông hệt như tiên nữ giáng trần, lại giống tiểu yêu tinh trong núi, chuyên dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta.

“Thiếp… định thả đám đom đóm này đi, nếu không sáng mai chúng sẽ chết mất.” Nói những lời này, Tần Tranh không được tự nhiên lắm, sợ y cảm thấy mình làm ra vẻ.

Tuy cô thích ngắm nhìn nhưng nghĩ đến việc sáng mai chỉ còn lại một đám xác đom đóm thì cảm thấy thả chúng đi thì hơn.

Những thứ đẹp đẽ thưởng thức trong một thời gian là được, miễn cưỡng giữ lại cũng không xong.

Nước trên tóc Sở Thừa Tắc còn chưa khô, y cũng không dùng khăn lau, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt một mảng áo. Y bảo: “Vậy thì cứ thả đi, muốn xem thì hôm nào ta lại đi bắt cho nàng chứ ở đó cau mày làm gì?”

Tần Tranh vốn còn có chút cảm xúc của con gái trong đó, nghe y nói thế thì nửa xấu hổ nửa tức giận, không nhịn được bảo: “Sao mỗi lần nói chuyện với thiếp, chàng cứ như đang dỗ trẻ con vậy?”

Sở Thừa Tắc nhìn cô một cái: “Nàng nghĩ mình bao lớn hả?”

Có lẽ là chưa từng có người khác giới nào nói với mình như thế nên Tần Tranh bỗng bị câu này làm rung động. Mặt cô đỏ ửng, vô thức phản bác lại. “Thiếp đã xuất giá rồi, chàng nói xem thiếp bao lớn?”

Vừa nói xong, thấy Sở Thừa Tắc nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, Tần Tranh mới ý thức được câu này của mình không ổn cho lắm.

Năm nay thái tử phi mười bảy tuổi, cô vốn muốn nói ở cổ đại tuổi này có người đã làm mẹ rồi, còn nhỏ chỗ nào nữa. Nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại trở nên như đang mắng yêu y vậy.

Cô né tránh ánh mắt của Sở Thừa Tắc, cúi đầu tháo sợi dây buộc. Nhưng không biết y buộc kiểu gì mà cô mở nửa ngày cũng không ra.

Sở Thừa Tắc cúi người, tay từ phía sau cô vươn tới, ngón tay kéo sợi dây, hoàn toàn không chạm vào Tần Tranh nhưng nước trên tóc y lại rơi xuống trúng cổ cô. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến khiến lưng cô cứng đờ.

Đám đom đóm trong túi vải từ từ bay ra, không lâu sau, cả khoảnh sân dần có những đóm sáng bay lượn.

“Nút thắt này rất chắc nhưng lại khó tháo, ta quên chỉ cho nàng.” Y lùi lại một nước, hỏi: “Muốn học không?”

Với không khí lúc này, nếu nói không học thì sẽ hơi lúng túng nên Tần Tranh bèn gật đầu. “Ừm.”

Sở Thừa Tắc bèn nhặt sợi dây kia lên, chỉ cho cô làm thế nào buộc nút. Ngón tay thon dài của y đùa nghịch với sợi dây trông rất đẹp, vừa linh hoạt vừa tao nhã.

Buộc nút xong, y đưa cho Tần Tranh. “Biết tháo ra thế nào không?”

Tần Tranh làm theo cách lúc nãy y tháo nút, ngón trỏ luồn qua, nhẹ nhàng kéo một cái, quả nhiên tháo ra được.

Nhưng động tác nhìn như đơn giản này lại ẩn chứa sự ám muội vô cùng.

“Mở được rồi…” Tần Tranh ngẩng đầu định khoe với y thành quả học tập của mình thì môi lại chạm phải một vùng mềm mại.

Hàng mi cô run lên, một tay còn nắm đầu sợi dây, tầm mắt ngoại trừ khuôn mặt áp quá gần của Sở Thừa Tắc thì chỉ còn lại đám đom đóm bay múa sau lưng y.

Khác với lần trước, nụ hôn này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều rất dịu dàng.

Một tay Sở Thừa Tắc nâng cằm cô lên, môi nhẹ nhàng áp vào môi cô, kiên nhẫn lướt qua từng chút một như đang nhấm nháp thứ gì rất thơm ngon vậy.

Mùi thơm trên cơ thể y rất dễ chịu, trong trẻo thanh mát giống như là tuyết đọng trên cây tùng vào mùa đông giá rét, tạo thành lớp băng mỏng trên những lá tùng mảnh như cây kim.

Vì quá gần, phần tóc ẩm ướt trên trán y thậm chí còn chạm nhẹ vào má Tần Tranh, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến cảm giác nóng ấm trên môi càng rõ ràng.

Lần trước Tần Tranh bị hôn đến ngây người nhưng sau đó hồi tưởng lại, dường như kỹ thuật của y cũng không quá tốt, có mấy lần cô còn bị răng y cắn trúng. Hôn thì hôn đi, làm gì có ai cắn như vậy. Lần này, có thể do không quá hồi hộp, cũng có thể là vì y dịu dàng hơn, tối nay còn uống rượu nên trên môi còn có hương rượu nhàn nhạt. Đến cuối cùng, Tần Tranh cảm thấy dường như mình cũng hơi say, lúc kết thúc nụ hôn đôi mắt cô đã mơ màng.

Ánh mắt Sở Thừa Tắc thì tối và sâu thẳm. Y đưa tay ra sau gáy cô, kéo cô vào lòng mình, đứng một lúc hơi thở mới ổn định lại. “Dù nàng có bao lớn, trong mắt ta nàng vẫn luôn là một tiểu cô nương. Nuông chiều nàng một chút thôi mà sao cứ bị nàng ghét bỏ thế?”

Tần Tranh cảm thấy lần này tim rung động mạnh hơn tất cả những lần trước, bàn tay nắm vạt áo y cũng siết chặt.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!