Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước - Tần Tranh


Lâm Chiêu đến biệt viện tìm Lục Cẩm Hân.

Nàng ta báo tên Tần Tranh, lại có lệnh bài nên đương nhiên người bên đó không dám ngăn cản.
Lục Cẩm Hân vốn muốn ở trong biệt viện không muốn đi đâu, nhưng nghe là Tần Tranh phái người đến thì vẫn rề rà thay y phục, dẫn theo tám tỳ nữ và bà vú, mười mấy tên tùy tùng lũ lượt kéo nhau theo Lâm Chiêu ra ngoài.
Vì hôm qua khóc quá dữ nên hôm nay mắt Lục Cẩm Hân sưng húp lên, bôi mấy lớp phấn mà vẫn không che được.
Chiếc xe ngựa xa hoa lên đường, trước sau có hơn hai mươi người hầu tháp tùng, đi trên đường thu hút sự chú ý của bao nhiêu người, mỗi một nơi họ đi qua, người người đều tự động dạt thành hai hàng, không còn vẻ náo nhiệt của ngày xưa nữa.
Lâm Chiêu cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, cảm giác cực kỳ nhàm chán.

Mấy cô nương nhà quyền quý này ra ngoài làm sao có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt, vui tươi của phố xá.
Nhưng nhiều tùy tùng theo như thế cũng chỉ vì sự an toàn của Lục Cẩm Hân, Lâm Chiêu cũng không thể nói gì.
Nàng ta theo họ đi hai con phố.

Nói là đi dạo phố nhưng thật ra là giống làm trò khỉ cho người ta xem hơn.

Lâm Chiêu cảm thấy rất ngột ngạt, cảm thấy với khí thế này của họ thì chắc sẽ chẳng tìm được chỗ nào để vui chơi nên đề nghị.

“Lục cô nương có muốn đi săn không?”
Không đợi Lục Cẩm Hân trả lời, bà vú cùng ngồi trong xe với nàng ta đã lên tiếng từ chối.

“Xiêm y của tiểu thư nhà ta hôm nay không thích hợp để cưỡi ngựa.”
Lâm Chiêu có lòng tốt nhưng vẫn nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của bà vù đeo toàn vàng bạc kia.
Lâm Chiêu nhớ ra Tần Tranh đã nói vị biểu muội này hơi nhát gan, chỉ nghĩ bà vú kia bảo vệ chủ nhân mình nên rộng lượng không so đo.

Nàng ta vắt óc nghĩ xem nên dẫn Lục Cẩm Hân đi đâu mới thú vị.

Một lát sau, đã nghĩ ra nên hỏi: “Ta đã huấn luyện một đội nương tử quân, Lục cô nương có muốn đi xem thử không?”
Lục Cẩm Hân lần đầu nghe tới nương tử quân, trong lòng khá tò mò nên bèn gật đầu.
Cả đoàn người lại lũ lượt kéo đến chân núi Lưỡng Yến Sơn, Lâm Chiêu triệu tập những nông phụ đang làm ruộng lại, ra bãi đất trống luyện tập diễn binh cho Lục Cẩm Hân xem.
Nương tử quân quần áo mỗi người một kiểu, trong tay không có binh khí đàng hoàng, đại đa số dùng gậy gỗ thay thế, tuy nhiên vẫn luyện tập rất bài bản.

Trên người họ có một khí thế rất đặc biệt, khác hẳn với những nữ tử mà Lục Cẩm Hân đã tiếp xúc trong mười mấy năm nay.
Bà vú ở bên cạnh khẽ càu nhàu.

“Chẳng ra thể thống gì.”
Lục Cẩm Hân không lên tiếng nhưng trong lòng lại cảm thấy họ rất tốt.
Luyện tập xong, Lâm Chiêu bước nhanh tới hỏi nàng ta.

“Thế nào?”

Lục Cẩm Hân nhìn nụ cười tươi tắn, thoải mái của nàng ta, ngây người.

Danh môn khuê tú là không được cười như vậy.

Mẫu thân không cho phép, bà vú không cho phép, nói cười như vậy là thô bỉ, không lịch sự.
Nhưng nàng ta cảm thấy Lâm Chiêu cươi như vậy rất đẹp, vì thế ra sức gật đầu.

“Luyện tập rất tốt.”
Lâm Chiêu tổ chức nương tử quân, ngày nào cũng bị Lâm Nghiêu dội nước lạnh, lần này được khen ngợi, không cần nói trong lòng nàng ta thích chí thế nào.

Lâm Chiêu nói: “Trước kia thái tử phi nương nương cũng cùng bọn ta luyện tập đấy.”
Nụ cười trên mặt Lục Cẩm Hân tắt ngúm khi nghe Tần Tranh cũng luyện tập với họ.

Nàng ra thấp thỏm hỏi: “Nương… nương nương cũng tập luyện à?”.

Lâm Chiêu gật đầu, thấy sắc mặt của Lục Cẩm Hân hơi lạ, tưởng rằng nàng ta cảm thấy Tần Tranh chưa đủ lợi hại nên lập tức tuyên truyền những chiến tích mà Tần Tranh đã làm ở sơn trại.


“Thái tử phi nương nương còn giúp bọn ta làm ngói, làm gạch.

Cô biết đất sét đào lên rồi làm thế nào không? Phải nhặt sạch tạp vật, đổ nước vào làm loãng rồi dùng chân giậm…”
Trên đường về nhà, mặt Lục Cẩm Hân lại trắng bệch, nghe nói đêm đó lại khóc lóc và viết thư về Dĩnh Châu.
Xong việc, Lâm Chiêu đi báo cáo với Tần Tranh hôm nay mình dẫn Lục Cẩm Hân đi làm những gì.

Khi biết nàng ta về tới nhà là khóc thì hoàn toàn ngơ ngác.

Tần Tranh cũng không ngờ được sẽ như vậy.

Cô vốn nghĩ tính tình Lâm Chiêu cởi mở, dẫn Lục Cẩm Hân đi chơi thì có thể làm nàng ta vui hơn.
Chuyện đến nước này, cô cũng dở khóc dở cười, cũng đành từ bỏ ý định nhờ người dẫn Lục Cẩm Hân đi chơi..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!