Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước - Tần Tranh


Ánh mắt y nhìn cô tối tăm lạnh lẽo, khi ấy Tần Tranh mới ý thức được mình đã làm gì, vội vàng giải thích: “Không phải thiếp nói, là… là những người trên chiếc thuyền lúc chạy trốn khỏi kinh thành nói.”
Sở Thừa Tắc vẫn nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
Tần Tranh chỉ cảm thấy nổi da gà, cúi đầu im lặng, hối hận vì đã lỡ miệng.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lư thẩm: “Quân sư, nương tử, dùng cơm thôi.”
Tần Tranh cảm thấy mình đã tìm được phao cứu mạng, vội lên tiếng: “Đến ngay.”
Sở Thừa Tắc không làm ra hành động khác thường nào nữa, ung dung theo cô ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong, Tần Tranh chột dạ né tránh y, chủ động nhận lấy việc rửa chén bát.

Lư thẩm muốn tranh thủ làm theo6 vài chiếc áo giáp cho người trong trại nên mang rổ kim chỉ ra, tiếp tục chong đèn may vá.
Tần Tranh rề rề rà rà rửa chén xong bèn nấu nước tắm.

Tắm rửa xong, không còn lý do gì để ở trong bếp nữa, cô mới về phòng bảo Sở Thừa Tắc đi tắm.

Lúc đầu họ đều tắm rửa ở phòng ngủ, nhưng bồn tắm vác rới vác lui khá phiền toái, châm nước cũng không tiện.

Bên cạnh nhà bếp có rãnh thoát nước, nơi đó lại rộng rãi, cuối cùng họ tắm rửa trong đó luôn.
Sở Thừa Tắc vẫn tỏ ra không khác gì với thường ngày, lấy quần áo xong bèn đi tắm.

Tần Tranh ngồi trong phòng lau tóc nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên.
Y càng tỏ ra bình tĩnh, cô càng có cảm giác bình yên trước cơn bão.
Sau khi lau khô tóc, cô quyết định đến phòng Lư thẩm, nói là giúp bà may áo giáp.

Lư thẩm không chịu, thấy cô có vẻ không muốn về phòng bèn khuyên nhủ: “Nương tử, tôi phải nói cô vài câu mới được, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé.

Ngày mai quân sư và trại chủ xuống núi, chuyến này đi nguy hiểm khó lường, sao lúc này mà hai người còn làm mình làm mẩy với nhau được hả?”
Tần Tranh oan ức không giải thích được, chỉ nói không hề giận dỗi nhau.

Lư thẩm như nhớ ra điều gì, bèn bưng rổ kim chỉ, xách theo ngọn đèn, đi ra ngoài.

“Tôi đã hẹn với Vương đại nương rồi, đêm nay đến chỗ bà ấy để may thâu đêm cho kịp, như vậy có thể tiết kiệm dầu.”
Lư thẩm đã nói phải sang chỗ Vương đại nương rồi, Tần Tranh không thể lại ở trong phòng của bà được.
Cô cúi đầu, ủ rũ trở về phòng hệt như một con chim cút rụt cổ.

Vào phòng bèn thấy Sở Thừa Tắc vẫn ngồi bên bàn nhìn bản đồ thành Thanh Châu.
Người xưa có câu: “Người dưới đèn, hoa dưới trăng”, Tần Tranh cảm thấy vế trước dùng để hình dung Sở Thừa Tắc cũng rất phù hợp.

Dung mạo của y rất đẹp, đôi mắt như chứa cả ngàn sao trong cõi sơn hà, thế nhưng làn da trắng lạnh lại tạo cho người ta có cảm giác xa cách.

Lúc này y cúi đầu xem bản đồ, khí thế trên người lại càng lạnh nhưng vẫn không sao lấn át được vẻ cao quý toát ra từ bên trong.
Từ phương diện nào đó mà nói, thật ra Sở Thừa Tắc và Thẩm Ngạn Chi có điểm giống nhau, tính cách đều khá lạnh.
Tuy nhiên cái lạnh của Thẩm Ngạn Chi là sắc bén, công kích bên ngoài nhưng lại yếu đuối bên trong, có cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tình trạng cực đoan này nếu duy trì đến cuối cùng, hắn có thể sẽ nắm quyền lực và đùa bỡn nó, nhưng chính bản thân hắn cũng tổn thương, thương tích trầm trọng.
Sở Thừa Tắc thì hoàn toàn ngược lại.

Y đối xử với mọi người luôn lãnh đạm nhưng ôn hòa, không tỏ ra sắc sảo nhưng vẻ lạnh nhạt và cao quý trên người như khắc sâu vào cốt cách, giống như mọi vật trên thế gian đều nhỏ bé trước y.
Vì vậy đôi khi Tần Tranh lại có cảm giác: mọi thứ trên đời, chỉ cần y muốn thì không gì không có được.
Đang lúc cô nhìn Sở Thừa Tắc đến thất thần thì y đã xem bản đồ xong, xếp nó lại, ngước mắt nhìn cô: “Chịu về rồi à?”
Tần Tranh: “…”
Bảo cô đáp lại thế nào đây?
Cô tìm cho mình một lý do rất chính đáng.


“Ngày mai đại quân sẽ xuống núi, thiếp giúp làm áo giáp, cũng coi như cống hiến chút sức lực.”
Sở Thừa Tắc gật đầu nhưng lại vạch trần không chút nể nang.

“Vậy thì nàng phải tập luyện may vá nhiều hơn.”
Tần Tranh: “Chê áo thiếp may cho chàng xấu quá thì mai đừng mặc.”
Sở Thừa Tắc nhìn cô một cái.

“Ta thì không chê, nhưng người khác thì không chắc.”
Những thấp thỏm bất an trước đó đã bị Tần Tranh ném ra sau đầu.

Điều duy nhất cô nghĩ đến bây giờ là lát nữa nhân lúc y ngủ say, cô có thể lấy chăn trùm chết y không?.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!