Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả: Dao Ninh
Chap 3
... Bà Hàng run giọng lo, nhưng chồng bà có lẽ cũng tính cả . Quắc mắt lên nhìn vợ ông đập cái đùng xuống giường rồi chửi:
- ừ! Bà cứ ngồi đấy mà lo vớ lo vẩn. Giờ nó mất trinh rồi, bà lo giữ nó cho có giá vào đi. Có mà nó chết nhục ở cái làng này thì có.mà bà nghĩ xem, nó bị thế này tất cả là do bà. Tôi nói cho bà hay, cách đấy là cách hay nhất rồi, nó khổ cực từ bé, vào đấy ăn sung sướng hơn ở nhà . Mấy đứa con gái nó vào đấy bị lão Điều sàm sỡ thì tủi nhục về nhà ,nhưng bởi nó là con gái, là còn trinh . Chứ con Hạnh nhà mình giờ nó thành đàn bà rồi , trinh mất rồi thì sợ cái đách gì nữa. Nếu nó có bầu với lão Điều, u lão chẳng lẽ không tặc lưỡi mà nhận cháu,mụ già ấy thì sống được bao lâu nữa mà cấm với cản ,nếu nó mà bầu con trai, tôi chỉ sợ nó còn sung sướng gấp chăm nghìn lần ấy. Thôi, chuyện đến nước này thì cứ thế mà làm,không còn cách nào khác nữa đâu . Để mai tôi dẫn nó tới đấy.
Thấy chồng dứt khoát, bà Hàng không nói thêm gì. Thôi thì đành vậy , chắc chỉ còn cái nước ấy thôi, vào nhà cụ Điều, tuy phải làm công, nhưng chuyện ăn chuyện mặc không phải nghĩ ngợi, hơn hết tránh được cái tai tiếng cả đời này. Không biết chuyện có thành công như ông Hàng đã nghĩ không ,nhưng thâm tâm người cha người mẹ nào lại không muốn con mình sung sướng. Cả đời ông bà đã chịu cực khổ quá nhiều, chỉ có Hạnh bây giờ là niềm hi vọng duy nhất và là cuối cùng. Sâu trong suy nghĩ nông cạn ngắn ngủi ,họ chỉ mong cuộc đời Hạnh được ấm no , đủ đầy ,có thể tự lo được cho bản thân khi ông bà xuôi tay nhắm mắt.
Bên này, thầy với u đang trằn trọc ,khổ sở là thế, thì bên kia buồng, Hạnh ngủ say như chết, dãi dớt chảy ra ướt đẫm cả gối. Cô vô lo vô nghĩ thế nên người mới tròn trịa đến thế kia, thế mà thằng ngô con đĩ nào lại bảo do cô mất trinh nên tướng trông mới thô kệch đến thế, lại được cả cái mẹo thử trinh hãm cành Cạch của bà Lệ , đã vô tình đẩy một người hiền lành, thật thà như Hạnh vào con đường cùng cực.
Người ta hay bảo, lời nói có thể giết chết một con người,nhất là những lời bịa đặt . Nếu như dao sắc xẻo vào da vào thịt chỉ đau đớn về thể xác, nhưng những lời nói cay nghiệt thì chẳng khác nào miếng bả chuột, sẽ khiến người ta day dứt tâm can đau đớn cả về xác thịt, và rồi cũng lại chết dần chết mòn.
Có ở đâu xa, ngay bên hàng xóm nhà Hạnh là một ví dụ điển hình như thế ,ông Thân có thằng con tên Thìn, vì gia cảnh nghèo khổ ,nó xin thầy xin u đi lên Quảng Ninh đãi vàng, để lại người yêu ,gia đình cùng lời hứa hẹn khi nào có tiền rồi về. Thấm thoát năm năm nó trở về cùng ít vốn làm ăn, hứa hẹn sẽ có một tương lai sáng hơn, ấm no hơn. Vì lao động cật lực, thế nên thân hình nhỏ con lại thêm đen nhẻm ,trai sạm, những đường gân nổi lên như dây chão càng khiến Thìn trông dữ tướng.đi làm vì mong muốn đổi đời, vì tương lai tốt đẹp, ấy vậy mà mấy mụ trong làng thấy nó lại đi bêu riếu rằng thằng Thìn lên Quảng Ninh đãi vàng rồi hút chích, nghiện ngập nên trông nó mới như thằng chết trôi vậy. Thầy u con bé người yêu nghe được thì tưởng thật , ngăn cấm đôi trẻ kịch liệt. Qua tháng con bé ấy lấy chồng luôn, nhìn người yêu mình lên xe hoa cùng người khác ,Thìn chán đời đâm quẫn suốt ngày rượu chè bê tha. Không đau khổ sao được, chúng nó quen nhau nào phải một sớm một chiều ,hơn nữa ,Thìn đi làm xa cũng chỉ muốn có tiền, sau này cuộc sống khấm khá vợ nó đỡ vất vả. Cuối cùng, vào một ngày cuối đông, khi Thìn say lướt khướt đi từng bước loạng choạng trên cánh đồng, hắn chẳng may ngã cắm đầu xuống bùn rồi chết tức tưởi,khép lại cả một tuổi Xuân với nhiều hoài bão và hứa hẹn dở dang.
Ông Hàng tuy nói căng nhưng chính ông cũng không dám chắc con gái ông có thực sự Hạnh Phúc như những gì ông đã tưởng tượng. Nhưng người đời đã nói rồi, đói ăn vụng ,túng làm liều, tới nước này nếu không làm gì, thì cuôbc đời của Hạnh con gái ông thì khác gì thằng Thìn đâu.
Từ tờ mờ sáng hôm sau ông bà Hàng đã dậy, khi Hạnh cũng vừa thức toan cầm xảo cắt cỏ cho bò thì ông Hàng gọi:
- Không phải cắt đâu, lại đây thầy nói.
Hạnh làu bàu chạy vào vì nghĩ thầy mình sai thêm việc. Ngồi cái chiếu trải đầu hè đã vá một miếng ngay giữa, bà Hàng cố giữ giọng cho không run rẩy để nói với con:
- Hạnh à, con cũng biết nhà mình khó khăn thế nào rồi đấy, mùa màng thì thất bát, cho nên... thầy với u tính cả rồi ,đưa con sang nhà cụ Điều ở đợ kiếm tiền,khi nào kha khá một chút, thầy u lại đón con về.
Hạnh nghe thì tròn mắt, chuyện quá bất ngờ nên cô gái nói:
- Sao lại sang bên ấy hở u? Con ở nhà bao năm vẫn thế mà,con mà đi lấy ai cấy hái làm ruộng?
Hạnh thắc mắc mà làm Thầy u như thắt từng khúc ruột, rí nữa thì bà Hàng bật khóc. Ông bà không thể nói vì con không còn trong trắng nên đưa vào đấy lánh nạn được.
Hít một hơi thật sâu, ông Hàbg không muốn nói nhiều bèn chốt hạ
- Chuyện ấy ở nhà thầy tự khắc sẽ biết đường để lo. Thầy nói con sang đấy cũng là muốn tốt cho con mà thôi . Dưới bếp có nồi khoai luộc sẵn đấy, ăn tạm rồi thầy dắt sang bên đấy.
Hạnh không nói năng gì mà gật đầu, cô tì nghĩ được gì đâu, từ xưa đến nay chuyện gì cũng là ông bà lo cả.
Sau khi lấy khoai ăn ,Hạnh còn lấy vài củ bọc vào lá chuối ăn dọc đường. U cô trang thủ gói ghém quần áo rồi dặn dò con trước lúc đi, nhưng cái đầu đặc xịt như bí này thì để bụng bao nhiêu chữ . Đến cái chuyện thử trinh tối qua, Hạnh cũng chẳng hồi hộp u rằng kết quả thế nào, và bà có tin cô không. Nghĩ đến cảnh con mình sắp đi ở nhà một lão dê xồm, bà Hàng lại ứa ước mắt.
Tới trưa, ông Hàng dắt con gái đến nhà cụ Điều, trên đường Hạnh không ngừng ăn khoai . Thấy con ăn nhiều, ông đâm cáu:
- ăn gì mà lắm thế, cái xác thì to chứ cái đầu có to được đâu, ăn ít đi,người khác gì con lợn không.
Mặc dù bị mắng nhưng Hạnh vẫn cứ ăn. Trong tiền thức của cô gái trẻ, cô không trách cha mình, cả đời cô ở với hai ông bà, dẫu có bị chửi, nhưng cô vẫn thương thầy thương u nhất . Nhìn đôi mắt ngây thơ của con, ông Hàng chảy nước mắt.
Đến cổng,sợ con quên, ông dặn lại một lần nữa :
- vào đây rồi nhớ nghe lời cụ Điều,cụ bảo gì cũng phải nghe. Ở nhà thì nghe thầy nghe u là được sang đấy nhất nhất nghe cụ Điều ,nhớ chửa.
Hạnh ngoan ngoãn gật đầu. Chuyện tế nhị bà Hàng đã nhắc con gái trước khi đi giờ ông Hàng nhắc lại một lần cho cô nhớ. Quyết định chóng vánh này mong sao là quyết định sáng suốt ,để cuộc sống của Hạnh sau này có phần tươi sáng hơn.
Sau khi gọi cổng, tên gia nhân mặt mày bặm trợn ngó đầu ra hất hàm hỏi:
-Tìm ai?
- Tôi thấy đề tuyển người ,vì thế, tôi đưa con gái sang xem cụ Điều có nhận được không?
Vừa nói, ông kéo tay để gã nhìn thấy Hạnh.khẽ đóng cổng vào, gã gia nhân đi bẩm cụ Điều. Tầm năm phút sau hắn mở to cổng ra rồi nói lại:
- Cụ Điều ngồi ở sân đợi hai người, mau vào trong đi không cụ lại gọi.
Mừng rỡ đi vào, ông Hàng cảm ơn người gia nhân rối rít. Một người nghèo hèn thấp kém như cha con ông Hàng thì làm sao dám mơ có ngày lại bước chân vào tới cổng nhà cụ Điều. Vào đến đây rồi ,ông lại cảm thấy cũng không khó khăn lắm, chỉ mong cụ Điều dê nhưng tốt tính, lâu lâu cho Hạnh về thăm ông bà là mừng lâm rồi.
Theo chân người hầu ,hai người đi thẳng vào sân trước, nơi có cả hàng trăm chậu mai chậu đào với đủ mọi kích cỡ . Trên giàn, lan được treo lủng lẳng xõa thẳng ra hồ nước ,lần đầu tiên trong đời ông Hàng thấy nhà năm gian được làm bằng gỗ quý, sân lát gạch đỏ. So với cái nhà trát bùn với rơm thì đúng thật cái nhà năm gian này đè bẹp dí .
Băng qua sân trước, họ được dẫn đến sân sau, để qua được sân ấy, thì lại phải đi qua một gìàn hoa thiên lí, cùng giàn mướp ,giàn bầu lủng liểng , quả nào quả nấy chạm tới mặt đất. Hạnh nhìn thấy thì khẽ suýt xoa , nhà cô cũng trồng bầu nhưng quả nào được to bằng thế ấy, có chăng chỉ dài hơn cái liềm là đã già có hột, vậy mà đằng này,đã dài vậy rồi nhưng xem chừng vẫn còn non mơn mởn.
- giàn bầu trông thích quá thầy nhỉ? Nhà mình trồng mà chả quả nào to được như này.
Hạnh thật thà nói với ông Hàng ,người đàn ông đi trước dẫn đường liền hếch mép cười đểu:
- Nhà mày không dài được như thế là phải rồi , đây là giống bầu quý ,được con trai cụ Điều nhập ở tận Miến về đấy. Với lại, phun nhiều loại thuốc kích thích , trừ sâu , tăng trưởng ,thế nên mới to được như vậy. Chả qua cụ Điều muốn nhìn cho thôn quên, dân dã thế thôi, chứ ăn vào... có mà cỏng tử.
Hai cha con nhìn nhau nhăn mặt trước lời nói của gã gia nhân. Không ăn được mà vẫn cứ trồng , đúng là người nhà giàu làm cái gì cũng khác người .
Qua giàn bầu dài ấy là đến sân sau, sân này nói chung không rộng bằng sân trước ,nhưng cũng lát gạch đỏ ,sạch sẽ gọn gàng và trồng nhiều loại cây ăn quả. Bên ghế đá, một người đàn ông mới chớm bốn mươi tuổi,mặc bộ quần áo sọc ở nhà đang nhâm nhi chén nước trà còn nghi ngút khói . Tự nhiên thấy người đàn ômg này, Hạnh có cảm giác an nhàn,thảnh thơi thế nào ấy. Người có tiền cứ ung dung, nhàn rỗi nhưng tiền vẫn đẻ ra. Chả bù cho những kẻ nghèo như Hạnh , làm suốt từ sáng sớm đến tối mịt ,không ngơi chân ngơi tay cũng không đủ ăn. Lắm khi cả ngày cấy ngoài đồng ,tối về ngủ mơ cũng nghĩ mình vẫn ngoài ruộng thế nên đầu thì vẫn ở gối mà đít thì hất ngược lên trời,cơm ăn trong mồm chửa nuốt trôi đã phải chạy bán sống bán chết cắt cỏ ngoài đồng cho trầu . Đời ,đúng là bất công thật.
- Bẩm cụ! Hai người đó tới rồi .
Cụ Điều xoay mặt vào trong vẫn nhâm nhi chén nước, khi được gia nhân báo, cụ mới quay ra ,nhìn thấy cha con nhà ông Hàng, cụ Điều liền cười xã giao rồi chỉ tay vào cái ghế trước mặt nói:
- thầy con ông ngồi đây.
Vừa nói dứt câu thì Hạnh ngồi xuống đối diện mặt cụ Điều . Thấy con gái không giữ ý, ông Hàbg kéo con đứng dậy rồi cúi lạy đáp:
-Dạ bẩm cụ, chúng con không dám ngồi ngang hàng, để chúng con đứng cũng được ạ.
Cụ Điều nhìn hai cha con gật đầu vẻ ưng thuận. Trong lúc hai người còn hỏi han nhau ,Hạnh chứ nhìn chằm chặp vào mặt cụ Điều , gã làm gì già đến độ phải gọi bằng cụ. Mái đầu tóc đen mượt được vuốt keo ngược về phía sau , cái mặt xệ tròn như cái bánh đa vừng, để lộ cái cằm nọng che kín cổ . So với tuổi của ông Hàng thầy Hạnh,thì cụ Điều này chỉ đáng làm em.