Hà Quân về nước, nhà họ Trịnh làm bữa cơm nhỏ ăn mừng sự trở về của anh. Mẹ với cậu tôi cũng thiệt là, biết Hà Quân về mà cố tình giấu tôi, không báo cho tôi biết trước để tôi còn ra sân bay đón anh ấy cho đàng hoàng tử tế. Phải hơn một chục năm Hà Quân mới chịu trở về, nhìn thấy anh ấy xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt tôi mà tôi mừng muốn rơi nước mắt. Không gì bằng tri kỷ trở về, hạnh phúc kinh khủng!
Trong bữa cơm ăn mừng Hà Quân trở về, ai ai cũng thấy vui vẻ, mà người vui vẻ nhất chắc chắn chỉ có thể là tôi. Tôi vui đến mức quên béng đi mất chuyện mình bị thương, mãi tới khi hớp vào một ngụm rượu, bị cả mẹ tôi, rồi Hồng gia rồi cả Hà Quân nhắc nhở, tôi mới vội vàng phun hết ra.
Hà Quân ngồi bên cạnh tôi, anh ấy nhíu mày lo lắng, vội vàng hỏi:
- Bị thương nặng lắm đúng không? Cho anh xem thử?
Tôi nhìn gương mặt baby của Hà Quân, cảm thấy mấy cái nhíu mày lo lắng này quả thật không phù hợp với gương mặt non nớt của anh ấy. Sợ Hà Quân lo lắng, tôi liền phủi phủi tay, cười đáp:
- Xấu lắm, anh xem cái gì!
Mẹ tôi biết tính của Hà Quân, vậy nên bà cũng giúp tôi trấn an tinh thần anh ấy.
- Vết thương của con bé sắp lành lại rồi, hôm nay là đỡ lắm rồi đấy.
Hà Quân lo lắng cho sức khỏe của tôi thật sự, anh ấy cũng là vì biết tin tôi bị thương nặng nên mới trở về. Chứ nếu không, dựa theo tính cách cực đoan của Hà Quân, tôi còn nghĩ là cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ quay trở về nhà họ Trịnh này thêm một lần nào nữa...
Không kìm được cảm xúc chua xót mà đưa tay xoa xoa má tôi, Hà Quân dịu giọng, ánh mắt xót xa nhìn tôi, anh ấy ngập ngừng nói khẽ:
- Khổ sở cho em quá! Xin lỗi em, anh về muộn rồi!
Eo ơi! Quá trời lãng mạng rồi, cuối cùng thì cũng chỉ có Hà Quân là thật lòng thật dạ với tôi mà thôi...
Cậu Cả ngồi ở trên cao, nhìn thấy tôi với Hà Quân cứ "tình chàng ý thiếp", cậu có chút không vui, liền lên tiếng nhắc nhở.
- Hai đứa ăn cơm đi, muốn tâm sự thì để sau hãy tâm sự... Thế Nam, ăn nhiều vào con!
Nhờ có câu nhắc nhở của cậu mà tôi mới chợt nhớ đến là Hồng gia vẫn còn ngồi ở bên cạnh tôi. Tôi lúc này mới khẽ quay sang nhìn Hồng gia dò xét, thấy anh ta vẫn đang rất thản nhiên dùng cơm, còn nhướn mày nhìn tôi như kiểu hỏi xem tôi nhìn anh ta cái gì, hoàn toàn không có một chút gì là khó chịu cả. Nhìn thấy biểu cảm bình thản này của Hồng gia, tôi mới chợt phát hiện ra là do tôi rảnh rỗi quá mà lo thừa. Đùa chứ, Hồng gia nhà tôi có trái tim rộng rãi lắm, đến vợ của bạn thân mà anh ta còn dung nạp vào tim được... vậy thì một cậu bạn thanh mai trúc mã của vợ anh ta thì có là gì?!
*
Dùng xong bữa cơm, Hồng gia và cậu tôi gặp mặt riêng để nói chuyện công việc. Còn tôi với mẹ và Hà Quân thì kéo nhau ra một góc tâm sự tỉ tê đủ thứ chuyện. Hà Quân rất hiểu tính tôi, suốt cả buổi anh ấy đều không hỏi gì đến chuyện của tôi và Hồng gia. Chỉ thi thoảng cố ý dò xét xem tôi sống có tốt hay không mà thôi...
Thú thật là ngay từ giây phút tôi nhìn thấy Hà Quân xuất hiện ở Trịnh gia thì trong lòng tôi đã vô thức sinh ra một loại cảm giác lo sợ rất đỗi kỳ lạ. Tôi sợ là... là tôi sẽ không thể giấu được Hà Quân chuyện gì, bao gồm luôn cả chuyện tôi được trọng sinh sống lại thêm một lần nữa. Cũng không phải do tôi không biết giữ bí mật mà vì tôi thừa hiểu được mức độ tâm ý tương thông giữa tôi và Hà Quân là nhiều đến như thế nào. Sinh tôi ra là cha và mẹ, nhưng người hiểu tôi nhiều nhất... lại chính là Hà Quân!
Ngồi chơi thêm một lát nữa thì Hồng gia phải về, tôi cũng không có ý định theo anh ta trở về nhưng vì nghe nói lát nữa Hồng gia sẽ đến bệnh viện kiểm tra tình hình điều trị của A Nhị nên tôi mới quyết định cùng theo anh ta trở về.
Mọi người tiễn tôi ra xe, Hà Quân cứ nhìn tôi rồi lại chuyển dời tầm mắt nhìn sang Hồng gia. Cũng không biết anh ấy có suy nghĩ gì, nhưng từ đầu cho tới bây giờ, Hà Quân vẫn đối xử cực kỳ lịch thiệp với Hồng gia. Lúc này hai người họ còn bắt tay, hứa hẹn mời cơm qua lại, tình cảm thấm thiết keo sơn. Trước khi tôi lên xe trở về, Hà Quân hẹn ngày mai sẽ đến phủ Hạ thăm tôi, tôi không từ chối, cũng không lo sợ người khác sẽ dị nghị mối quan hệ giữa hai người bọn tôi.
Vẫy vẫy tay tạm biệt tôi, Hà Quân vừa cười vừa nói:
- Được rồi em về đi. Hồng gia... lái xe cẩn thận!
Nghe Hà Quân nhắc nhở, Thế Nam lịch sự gật đầu cảm ơn, sau đó anh ta cho xe chạy đi, biến hình ảnh của Hà Quân dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của tôi...
Ngồi trên xe, tôi im lặng không nói gì, bởi vì tâm trạng của tôi lúc này quả thật có chút bối rối. Nhớ lại ở kiếp trước, mãi cho tới khi tôi bị Diệu Nhàn hại tới mức thân tàn ma dại mà Hà Quân vẫn chưa một lần quay trở về. Còn nghe nói anh ấy sống ở bên Hàn cũng không được tốt lắm, mắc một căn bệnh hiểm nghèo, khó lòng mà sống lâu được. Thế nhưng ở kiếp này, người mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ xuất hiện thì đột nhiên lại xuất hiện một cách bất thình lình, khiến cho tôi vừa vui mừng, cũng vừa cảm thấy hoang mang...
Thú thật thì mãi cho tới giây phút này, khi nhìn thấy Hà Quân trở về, tôi mới bắt đầu chấp nhận được sự thật đang dần rõ ràng ra ở trước mắt. Đó chính là việc, mọi chuyện ở kiếp này của tôi sẽ không còn giống như ở kiếp trước nữa. Tức là, sẽ có rất nhiều thứ thay đổi mà tôi không thể đoán trước được, và kể cả những gì mà tôi đã được biết trước ở kiếp trước thì cũng chưa chắc sẽ đúng khi đem ra đối chấp ở kiếp này. Không còn là mơ hồ nữa, tôi thật sự đã sống một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chỉ có tôi mới biết được là tôi muốn gì và cần gì. Tôi... phải thật tịnh tâm lại, phải tính toán kỹ hơn, phải hành động cẩn trọng hơn nhiều nữa mới được!
Hồng gia dường như thấy tôi trầm ngâm im lặng quá lâu, anh ta có chút tò mò không nhịn được, liền khàn giọng hỏi tôi:
- Suy nghĩ chuyện gì vậy?
Nghe Hồng gia hỏi, tôi liền kéo tâm tình về với thực tại. Mắt nhìn về phía trước, tôi hạ giọng, đáp lời.
- Không có gì ạ, nghĩ vu vơ thôi.
Hồng gia cũng không có ý hỏi cho ra chuyện, nhưng khoảng chừng vài giây sau, tôi lại nghe anh ta tiếp tục hỏi. Chỉ là chủ đề lần này là có liên quan tới Hà Quân. Có vẻ như Hồng gia cũng đang cảm thấy tò mò về người anh trai thanh mai trúc mã này của tôi.
- Hà Quân... cậu ấy là con nuôi của cậu à? Trước giờ anh không nghe thấy em nhắc đến cậu ấy?
Tôi điềm nhiên gật đầu, trả lời rất thoải mái:
- Vâng. Hà Quân là con nuôi của cậu em, bọn em rất thân nhau, tình cảm cũng rất tốt. Có điều là Hà Quân vì theo đuổi đam mê riêng nên định cư ở bên Hàn, kể từ năm đó anh ấy rời đi, mãi cho tới hôm nay, anh ấy mới quay trở về. Em cứ nghĩ rằng cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa đấy...
- Nghe nói đã hơn mười năm Hà Quân mới về lại Trịnh gia, là có hiềm khích gì sao?
Nhắc đến chuyện của Hà Quân và Trịnh gia, tôi tới bây giờ vẫn còn cảm thấy đau lòng thay cho anh ấy. Hà Quân không muốn trở về cũng đúng, bởi vì năm đó cậu Cả đã quá khắt khe với anh ấy rồi...
- Ừm, là có chút hiểu lầm, em cũng không rõ lắm, chỉ biết là trước khi Hà Quân quyết định đi định cư bên Hàn... anh ấy và cậu Cả gây nhau một trận rất lớn.... cậu Cả còn đánh anh ấy nữa.
Nhắc lại bi kịch của người khác là một chuyện gì đó không được tâm lý cho lắm. Sẽ chẳng có ai hy vọng người khác khi nhắc đến mình thì chỉ kể toàn là bi kịch và đau thương. Cả tôi và Thế Nam đều hiểu rõ đạo lý này, vậy nên chuyện của Hà Quân, Thế Nam chỉ hỏi sơ qua như vậy, và tôi cũng chỉ trả lời thoáng qua như thế, không đề cập sâu vào...
Hà Quân, không biết lần này anh ấy trở về, anh ấy có còn hận cậu tôi như trước nữa hay không?!
*
Tôi đến bệnh viện thăm A Nhị, tình hình sức khỏe của cô ấy không được tốt, bác sĩ tiên lượng khá xấu. Cứu thì cũng đã cứu, cố gắng thì cũng đã cố gắng hết sức, bây giờ chỉ còn trông chờ vào phước báu của A Nhị nữa mà thôi.
Nhìn A Nhị qua tấm của kính của phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh giường bệnh của cô ấy là vô số những loại máy móc y học hiện đại đang hoạt động. Một mình A Nhị nằm lọt thỏm giữa căn phòng trắng toát lạnh lẽo, chắc hẳn là cô ấy phải sợ hãi nhiều lắm. Nhìn A Nhị như thế này, tôi đột nhiên lại nhớ đến cái c-h-ế-t trước kia của tôi, đơn độc và đầy uất ức...
Hồng gia sau khi nói chuyện riêng với bác sĩ, nhìn thấy tôi đang đứng một mình trầm ngâm, anh ta liền đi tới bên cạnh tôi. Có vẻ như biết tôi đang lo lắng, Hồng gia tốt tính mở lời trấn an tôi.
- A Nhị sẽ ổn thôi, cô ấy là người tốt... không thể c-h-ế-t oan uổng như vậy được.
Người tốt? Không c-h-ế-t oan uổng sao?
Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía A Nhị với vô vàn những cảm xúc riêng, nhưng miệng thì vẫn trả lời Hồng gia một cách bình tĩnh nhất.
- Anh cho rằng người tốt là sẽ không c-h-ế-t một cách oan uổng à?
Nghe tôi hỏi, Hồng gia thoáng im lặng, khoảng chừng vài giây sau, tôi mới nghe anh ta cất tiếng trả lời. Câu trả lời dứt khoát và kiên định.
- Không!
Tôi nhíu mày, vội quay sang quan sát biểu cảm của Hồng gia. Thấy tôi nhìn, Hồng gia trầm giọng nói tiếp, ý tứ thâm sâu khó hiểu.
- Anh không thích trở thành người tốt, cuộc đời này cũng chẳng có ai là người tốt cả. Nhưng anh vẫn hy vọng, những người mà em tin tưởng, tất cả bọn họ đều sẽ là người tốt trong mắt em.
Sao cơ? Anh ta nói vậy là có ý gì?
Biết tôi đang rất đỗi tò mò, Hồng gia liền quay sang dỗ dành cảm xúc của tôi.
- Đừng nghĩ nhiều, em cho rằng A Nhị là người tốt, vậy thì cô ấy chính là người tốt. Anh chỉ trấn an em theo đúng như tâm ý của em mong muốn mà thôi, và anh vẫn luôn hy vọng là A Nhị rồi sẽ bình phục trở lại. Chẳng phải là em vẫn đang điều tra về chuyện núi đá giả kia sao, anh chờ em phá án...
Tôi nghiêm túc nhìn Hồng gia, cũng nghiêm túc hỏi:
- Anh cũng cho rằng chuyện núi đá giả không đơn giản chỉ là chuyện xui rủi thôi đúng không?
Hồng gia nhếch nhẹ chân mày, anh ta nhàn nhạt đáp:
- Ở hào môn thì có gì mà không thể xảy ra, quan trọng là em có tìm ra được sự thật đứng đằng sau mọi chuyện hay không. Anh không cho rằng có người dám ở phủ Hạ của anh mà âm mưu hãm hại em. Nhưng anh cũng không nghĩ rằng chuyện của em và A Nhị chỉ là chuyện xui rủi bình thường...
Dừng chút, anh ta lại nói tiếp, câu từ rõ ràng, dẫn chứng chắc nịch.