Chương 190
Tình cảm của con người thật sự rất khó nói.
Đôi khi nó đến vào những lúc không ngờ, bất kể đối phương cho ta bao nhiêu tổn thương thì vẫn cứ liều mình lao về phía họ.
Hạ Cẩn Mai cứ nghĩ lòng mình không còn rung động.
Nhưng lúc này đây tim cô run lên từng hồi, khao khát sâu kín bản năng trong lòng một người phụ nữ cuối cùng cũng lay động mà bùng lên.
“Chỉ cần em nói em thích tôi, tôi sẽ cho em cuộc sống mà em muốn.
Nhưng vĩnh viễn em phải là của tôi.
Điều này không được thay đổi.”
Vương Tuấn Dương thầm thì.
Trong cả cuộc đời của anh, chưa bao giờ anh nghĩ rằng rồi sẽ có một người phụ nữ đến, bước vào trong anh, từng bước khiến cho sự lạnh lẽo bao năm của anh tan chảy từng chút đến mức bản thân anh không ngờ, cũng không sao kiểm soát được.
Căn phòng ngập tràn hương vị của say đắm, của những rung động trộn lẫn mâu thuẫn nội tâm.
Nhưng dù là vậy, đêm nay, họ cũng đã trọn vẹn dành cho nhau.
Buổi sáng, khi ánh nắng rọi vào căn phòng ngủ.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy người mình có phân ê ẩm, cô quay người sang bên, Vương Tuấn Dương vân an tĩnh ngủ say ở đó.
Khuôn mặt anh rất đẹp, ngũ quan cân đối đến mức cô ngờ rằng tỷ lệ vàng trên gương mặt được lấy nguyên mẫu từ anh mà ra.
Hạ Cẩn Mai định đứng dậy chạy vào toilet thì bị cánh tay mạnh mẽ kéo lại: “Em muốn đi đâu?”
Vương Tuấn Dương vừa nói, vừa bằng một động tác nhanh đến không ngờ ôm lãy cô kéo xuống rồi giữ trọn trong lòng mình.
“Để tôi ngủ thêm một lát nữa.
Đêm qua hơi mất sức.”
Vương Tuấn Dương vừa nói, miệng vừa thấp thoáng ý cười.
“Đô lưu lanh.”
Hạ Cẩn Mai mắng.
Qua đêm qua lòng cô cũng đã thêm dũng cảm hơn.
Mặc dù sâu trong lòng cô vẫn còn e dè Vương Tuấn Dương.
“Nếu em mắng thêm câu nữa thì tôi sẽ thật sự lưu manh đó.”
Tiếng nói Vương Tuấn Dương cất lên trầm khàn nhưng đầy tính uy hiếp.
Hạ Cẩn Mai đành bất lực nằm xuống bên cạnh anh.
Bàn tay anh siết cô thật chặt trong lòng.
Đầu rúc vào trong gáy cô.
Không hiểu sao, cái ôm này của anh, rõ ràng là một cái ôm bao bọc nhưng cô lại cảm thấy nó rất cô đơn.
“Hôm nay anh không ởi làm sao?”
Hạ Cẩn Mai chậm rãi hỏi.
Cô sợ nếu không lên tiếng thì lòng cô lại thêm một lần không làm chủ được mà rung động.
Nói cách khác, cô sợ sẽ dành cho anh tình cảm thật sự, khi ấy cô lại lần nữa rơi vào mối quan hệ nguy hiểm.
“Không muốn.”
Vương Tuấn Dương nói khẽ.
Anh vẫn không có ý định buông cô ra.