Chương 182
Thông †in mà anh ta có thực chất là do một giao dịch mà thành.
Nhưng đối diện với những hình ảnh hạnh phúc của Hạ Cẩn Mai lúc này thì anh ta cũng đâm mơ hổ.
Vương Tuấn Dương rất nhanh thừa thắng xông tới: “Tôi biết cậu chủ Kiêu yêu thích Cẩn Mai nhà tôi.
Nhưng cậu đang hơi ấu trĩ rồi đó.
Muốn làm cái gì đó cũng phải nên thật rõ ràng trong lòng đối phương có mình không rồi hãy làm.
Mà Hạ Cẩn Mai có thích cậu hay không thì lòng cậu chủ Kiều là người rõ nhất.
Cậu về đi.
Tôi không muốn mất thời gian vì những chuyện này.
Cậu chủ Kiều trong giai đoạn này cũng nên tập trung vào việc làm ăn của gia đình mình thay vì quản chuyện thiên hạ nhân danh chính nghĩa chứ nhỉ? Tôi nghe nói nhà họ Kiêu không chỉ có một đứa con rơi đâu.
Nếu như lại một người nữa trở về, lại còn là con trai thì cái ghế đại công tử Kiều thị của cậu cũng nên lo lắng rồi đấy.”
Kiêu Chính Minh kinh động.
Vương Tuấn Dương quả nhiên không dễ dây vào.
Cái thin phong thanh còn chưa xác định được kia lại sớm đến tai Vương Tuấn Dương rôi sao? Nhà họ Kiêu mới xuất hiện thêm một cô con gái cũng đã lấy mất của anh ta năm phần trăm cổ phần.
Nếu như đúng như Vương Tuấn Dương nói thì còn chuyện gì bất lợi hơn nữa việc cổ phần lẽ ra thuộc về mình bị đe dọa chứ? Vương Tuấn Dương rất nhanh đọc được suy nghĩ của Kiêu Chính Minh.
Anh cười lớn: “Đó, tôi chỉ nhắc nhở nguy cơ cho cậu thấy thôi.
Cậu về đi.
Nhớ quản tốt chuyện nhà mình trước nhé.”
Vương Tuấn Dương nói lời đuổi khách, lời anh nói còn rất mỉa mai.
Từ đầu đến cuối anh chẳng cần bận tâm đến chứng cứ mà Kiêu Chính Minh có trong tay.
Riêng chuyện này thôi cũng đã khiến Kiêu Chính Minh thua triệt để rồi, huống chi đối phương còn đem Hạ Cẩn Mai và tình cảm của cô ra mà nói, rôi nói đến sóng gió đang âm thầm đánh tới nhà họ Kiêu lúc này.
Kiêu Chính Minh để lại tất cả mọi thứ trên bàn, đứng lên rời khỏi nhà họ Vương.
Trong lòng không hẳn chịu thua nhưng cũng cảm thấy chính mình đang làm một việc ngu ngốc.
“Chú Lục, giúp tôi tiễn khách.”
Vương Tuấn Dương vẫy tay cong môi nói.
Anh còn không thèm đích thân tiễn chân Kiêu Chính Minh, một lần nữa đánh bẹp cái sự ngạo mạn của Kiêu Chính Minh lúc tới đây.
Khi Kiêu Chính Minh đã rời khỏi nhà họ Vương, Vương Tuấn Dương mới rời bước vào trong thư phòng, miệng không quên dặn Lục Vĩnh Thành: “Chú Lục, mang tất cả mấy thứ đó vào thư phòng của tôi.”
Lục Vĩnh Thành vâng dạ nghe lệnh.
Ông mang tập hồ sơ mà Kiêu Chính Minh mang đến tới phía sau Vương Tuấn Dương, chậm rãi cùng anh đi vào thư phòng.
Cánh cửa thư phòng khép lại, Vương Tuấn Dương vươn tay lấy tập hồ sơ từ tay Lục Vĩnh Thành chậm rãi xem một lượt.
Đôi mày tuấn mỹ cau lại, vầng trán của anh cũng khá căng thẳng.
“Những bằng chứng này của Kiêu Chính Minh là từ đâu mà có? Chú đi điều tra xem.Chuột trong nhà này cứ diệt mấy ngày lại đẻ ra.Tôi có nghi ngờ Kiêu Chính Minh thực sự có liên quan đến người phụ nữ ấy.Không có ai mang nặng chấp niệm phải hạ tôi bằng được ngoài bà ấy.”
Vương Tuấn Dương nói với giọng chua xót.
Thân là một người con trai anh luôn không hiểu mẹ anh sao lại ghét anh đến vậy.