Chương 179
“Sao anh không nói? Anh phải nói tôi mới biết để mà giải thích chứ.”
Hạ Cẩn Mai hơi mất kiên nhẫn.
“Hừm.Thật nực cười.Cô đang trêu ngươi tôi phải không?”
Vương Tuấn Dương nói trong một sự tức giận pha lẫn trào phúng.
“Cái gì mà trêu ngươi.Anh cứ ngang như con cua vậy.”
Hạ Cẩn Mai tức giận mắng.
Vương Tuấn Dương nghe xong mắt tròn mắt dẹt, cơn giận tự nhiên tan đi.
Trong tình huống dọa người này Hạ Cẩn Mai lại có gan lớn mắng anh như vậy.
Rốt cuộc cô là cái thể loại gì? “Em không thể dạy con cua đi thẳng được.”
Vương Tuấn Dương hừm một tiếng để cố nín cười rồi mới hạ giọng.
Thật tình anh cũng không hiểu vì sao mỗi lần nói chuyện với cô, dù có tức giận bao nhiêu thì cũng bị cái gan to bằng trời của cô làm cho dịu lại.
Nghi ngờ dẫu không có được bỏ xuống cũng không lỡ quá tổn thương cô.
“Tôi thua.Đúng là con cua không đi thẳng được.”
Hạ Cẩn Mai bực mình.
Nhìn bên ngoài không khí trong lành, cô thật muốn đi khỏi nơi tù túng này nhưng mà cô biết bản thân không thể nào đi nổi.
Cô mạnh miệng nói: “Anh thật sự đã kết tội tôi như vậy thì anh xử luôn đi.Tôi cũng chán cái cảnh bị giam câm ở đây lắm rồi.”
Vương Tuấn Dương liếc nhìn ngoài trời, quả thật Hạ Cẩn Mai đã bị giam ở đây hai tháng kể từ cái ngày con trai anh bị đi viện.
Lại nghĩ đến câu nói của cô, anh vốn định tội cô nhưng giết chết cô anh lại không nỡ, mỗi lần làm cô đau xong lòng lại hối hận.
Cuối cùng anh chỉ còn biết phong kín cô trong chiếc lông này, hạn chế tự do của cô, để cô mỗi ngày đau khổ giống như sự đơn độc trong lòng anh vậy.
“Em không muốn cũng chẳng còn cách nào cả.Bởi vì đây là sự trừng phạt của tôi dành cho em.”
Hạ Cẩn Mai nhìn Vương Tuấn Dương lạnh lùng nói.
Tự nhiên trong lòng lại cảm giác như cái bóng hình này của anh quá đỗi cô độc.
Cô thở dài: “Bản thân cô độc, còn ép người khác cô độc cùng mình.Đồ điên.”