Chương 137
“Cậu Kiêu?”
Hạ Cấn Mai trong lòng càng bị dọa hơn.
Không lẽ Kiêu Chính Minh ngày hôm đó sở dĩ phát giác ra Lưu Bối Na muốn cô ghép thận nên làm giả giấy tờ là vì Kiêu Chính Minh đã giúp cô tìm được thận tương thích cho bác gái sao? Nhưng mà quan hệ của cô và Kiêu Chính Minh đâu có tốt đến thế, thậm chí anh ta còn nhận mình là bạn trai cô?”
“Sao thế?”
Hạ Vân Du vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của Hạ Cẩn Mai.
Cô lần nữa lúng túng gạt đi: “Dạ không có ạ, tại con không quen người khác gọi như vậy thôi ạ”
Hạ Cẩn Mai híp mắt cười che giấu đi hoang mang của mình.
Thật tình lúc bác gái nói đến bạn trai, cô không nghĩ nổi ra ai, thậm chí còn có ý nghĩ là tay sát thủ điên rồ từng công khai gọi cô là bạn gái kia, rồi còn đặt Vương Tuấn Dương lên bàn nghi vấn, mặc dù ngay sau đó, cô phải gạt đi ngay vì thấy anh chính là người không có khả năng nhất.
Ai mà ngờ được, người giúp cô lại là Kiêu Chính Minh chứ.
Hạ Vân Du nghe Hạ Cẩn Mai đáp thì lại dặn dò thêm mấy câu.
Lần ghép thận này thực ra nói lạc quan thì là lạc quan nhưng thực tình nó là đại phẫu thuật, tính mạng cũng treo trên bàn cân năm mươi năm mươi, không ai dám khẳng định một trăm phần trăm.
Thận dù xét nghiệm tương thích rồi thì sau khi ghép xong, cơ thể có phản ứng bài xích với nó hay không lại còn là một vấn đề nan giải nữa.
Vậy nên lúc này từng điều Hạ Vân Du nói với Hạ Cẩn Mai chẳng khác gì trăn trối cả.
“Bác gái, bác yên tâm đi phẫu thuật.
Cháu đã trưởng thành rồi, cuộc sống riêng bây giờ cũng rất tốt.
Bác đừng nghĩ ngợi gì cả.
Chuyện với An Lâm Khánh, cháu đã sớm buông rồi.
Chỉ cần hai người đó hạnh phúc, tự phấn đấu giữ gìn gia đình của mình, cháu cũng chẳng có liên quan gì đến chuyện của họ cả”
Lạ Cẩn Mai nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Tính cách của cô là vậy, nhưng lời nói của cô tất cả đều không có chút giả dối nào.
Đổi với cô, mỗi ngày không cần lo đến cái ăn, âm thầm theo đuổi ước mơ, lại còn có con trai bên cạnh vậy là ổn rồi.
Tính cho đến bây giờ Vương Tuân Dương cũng chưa tính là làm: cái gì quá quất đối với cô cả.
“Vậy rất tốt.
Bác gái yên tâm rồi.
Cẩn Mai à, thật tình có một chuyện bác vẫn luôn giấu, nhưng nếu như lúc này không nói thì sợ rằng sau này không có cơ hội để nói”
Đột nhiên Hạ Vân Du lại nói mấy lời ngập ngừng, úp úp mở mở.
Hạ Cẩn Mai nheo mắt: “Bác gái, bác muốn nói gì ạ?”