Lội qua mạch nước ngầm đen như mực, không biết dưới chân là vật chất gì, giẫm lên bề mặt không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng cũng không có cảm giác mất trọng lực và rơi xuống, còn huyền ảo hơn cưỡi mây đạp gió.
– … Thất tình? – Liên Cảnh Uyên sững người, đánh chết anh ta cũng không nghĩ tới nguyên nhân này.
Cuối cùng, trước mắt xuất hiện một điểm sáng, tựa như lối ra của “đường hầm âm u” này, cho dù điểm sáng ấy rất yếu ớt, nhưng trong bóng đêm tối tăm không nhìn rõ năm ngón tay, nó bừng sáng lạn như sao. Hà Nguy từng bước lại gần, nhìn chằm chằm điểm sáng ấy, phát hiện nó là… một ngọn đèn?
Hết chương 94
Hà Nguy chớp chớp mắt, anh đang ở trên một đường phố xa lạ, ánh trăng sáng treo cao trên đầu, anh vươn tay xem đồng hồ, phát hiện kể từ lúc anh bước vào đường hầm đen ngòm kia, thời gian chưa từng trôi thêm.
Liên Cảnh Uyên khẽ cười, nhưng trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Anh ta cho rằng Hà Nguy uống nhiều rồi, lấy đi ly rượu khỏi tay anh, đổi thành Soda.
– Anh làm sao vậy, say rồi à?
Đây là đâu?
Hà Nguy chớp chớp mắt, anh đang ở trên một đường phố xa lạ, ánh trăng sáng treo cao trên đầu, anh vươn tay xem đồng hồ, phát hiện kể từ lúc anh bước vào đường hầm đen ngòm kia, thời gian chưa từng trôi thêm.
– Được, tôi biết rồi. – Hà Nguy cầm dây thừng, khẽ nói – Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải nhớ rõ phủi sạch chuyện này, tôi không muốn liên lụy tới cậu.
Hà Nguy đi dọc theo con đường, không biết phải đến nơi đâu. Ngang qua tấm biển trước trạm xe, những địa danh bên trên đều là những địa danh bình thường hay nghe, ít nhất có thể chắc chắn anh vẫn đang ở thành phố Thăng Châu. Điểm dừng này có tên “Liên Hoa Phường”, trùng hợp đây chính là con đường Hà Nguy nhất định phải ngang qua mỗi lần đi làm. Nhưng con đường này cũng thật xa lạ, cửa hàng hoa, quán cà phê, quầy đồ nướng, vân vân, đều khác với những cửa hàng trong ấn tượng của anh.
– Rốt cuộc là có chuyện gì? – Liên Cảnh Uyên đẩy gọng kính – Đàn anh, nếu như anh gặp phải chuyện gì khó giải quyết có thể nói với em, chắc chắn em sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
– Hả? Ngày bao nhiêu á? Tôi cũng chẳng nhớ ra nữa, chỉ biết hôm nay là thứ mấy. – Ông chủ lau tay vào tạp dề, cầm điện thoại lên xem – Ngày mười ba.
Giá nướng của quầy đồ nướng trước mặt đang tỏa khói đặc do đốt than, hòa vào mùi hương của các loại thịt. Hà Nguy bước tới hỏi:
Cuối cùng, trước mắt xuất hiện một điểm sáng, tựa như lối ra của “đường hầm âm u” này, cho dù điểm sáng ấy rất yếu ớt, nhưng trong bóng đêm tối tăm không nhìn rõ năm ngón tay, nó bừng sáng lạn như sao. Hà Nguy từng bước lại gần, nhìn chằm chằm điểm sáng ấy, phát hiện nó là… một ngọn đèn?
– Chú ơi, bây giờ mấy giờ rồi ạ?
– Sao hôm nay lại gọi rượu thế này?
Liên Cảnh Uyên không trả lời, Hà Nguy uống nước, cảm thấy thật nhạt nhẽo, anh vẫn muốn uống rượu. Bây giờ anh vô cùng tỉnh táo, cũng biết bản thân mình sắp định làm gì. Đây không phải mượn rượu giải sầu mà là mượn rượu thúc đẩy, có lẽ anh sẽ làm ra những chuyện to gan hơn để thử thay đổi vòng tuần hoàn.
♠Chương 95♠
– Mười một giờ, cậu muốn mấy xiên thịt heo?
Hà Nguy cúi người, khoác tay lên cửa xe, cười nói:
– Hôm nay là ngày bao nhiêu ạ? – Hà Nguy lại hỏi.
Đây là đâu?. Truyện Xuyên Không
– Vậy thà cậu tiễn tôi một đoạn còn hơn. – Hà Nguy cười nói – Cậu có biết đường lên núi Phục Long không?
Nói ra thì anh cũng coi như một phần tử của thế giới này, chẳng qua bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, anh không thể tiếp tục sống ở đây. Nghĩ vậy, dòng tư duy của Hà Nguy bay vào cõi thần tiên: Nếu như khi ấy không thay đổi, anh vẫn luôn sống ở thế giới này, vậy mối quan hệ giữa anh và Trình Trạch Sinh có trở thành như hiện tại không?
– Hả? Ngày bao nhiêu á? Tôi cũng chẳng nhớ ra nữa, chỉ biết hôm nay là thứ mấy. – Ông chủ lau tay vào tạp dề, cầm điện thoại lên xem – Ngày mười ba.
Anh lục túi, không mang theo điện thoại, trên người chỉ có mấy chục tiền lẻ bèn gọi một bắp ngô nướng của ông chủ. Ông chủ chọn cho anh một bắp to, vừa nướng vừa nói chuyện với Hà Nguy. Hà Nguy hỏi ông bán hàng ở đây bao lâu rồi, ông chủ nói chưa được bao lâu, cũng chỉ mười mấy năm.
– Tôi hứa với cậu, đàn anh của cậu sẽ trở về bình an.
Ngày 13 tháng 4.
– Bloody Mary?
Hà Nguy im lặng, không cảm khái nhiều mà thản nhiên chấp nhận sự thực diễn ra vào lúc này. Tất cả có thể chứng minh rằng dải Mobius vẫn luôn tồn tại. Những chuyện lúc trước xảy ra chỉ như bình yên trước cơn bão lớn, là cảnh tượng giả dối khiến anh tưởng rằng mình đã thoát khỏi vòng lặp mà thôi.
Bắt đầu từ cuối vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên, Hà Nguy đã thay đổi rất nhiều chi tiết, tạo thành hiệu ứng bươm bướm vô cùng mạnh. Chuyện đã tới nước này, anh cũng không ngại thay đổi nhiều hơn, vì thế anh xoay người rời khỏi, coi như chưa từng tới nơi này.
Bartender cười ra tiếng:
Anh lục túi, không mang theo điện thoại, trên người chỉ có mấy chục tiền lẻ bèn gọi một bắp ngô nướng của ông chủ. Ông chủ chọn cho anh một bắp to, vừa nướng vừa nói chuyện với Hà Nguy. Hà Nguy hỏi ông bán hàng ở đây bao lâu rồi, ông chủ nói chưa được bao lâu, cũng chỉ mười mấy năm.
Song chắc hẳn Trình Trạch Sinh của hiện tại không có ấn tượng gì với anh hết, bởi vì án mạng chưa xảy ra, bọn họ sẽ chẳng có bất cứ liên hệ gì với nhau.
– Vậy cũng là người có thâm niên bán hàng ở khu này rồi. – Hà Nguy mỉm cười.
Hà Nguy đi dọc theo con đường, không biết phải đến nơi đâu. Ngang qua tấm biển trước trạm xe, những địa danh bên trên đều là những địa danh bình thường hay nghe, ít nhất có thể chắc chắn anh vẫn đang ở thành phố Thăng Châu. Điểm dừng này có tên “Liên Hoa Phường”, trùng hợp đây chính là con đường Hà Nguy nhất định phải ngang qua mỗi lần đi làm. Nhưng con đường này cũng thật xa lạ, cửa hàng hoa, quán cà phê, quầy đồ nướng, vân vân, đều khác với những cửa hàng trong ấn tượng của anh.
– Nhìn biểu cảm của cậu mà xem, chắc chắn trước đây tôi chưa từng yêu đương gì đúng không? Thực ra lần thất tình này rất đặc biệt, hoàn toàn do yếu tố bất khả kháng, chính thế giới này không cho tôi cơ hội.
Quan sát con đường này, trong lòng Hà Nguy chợt nảy sinh một ý tưởng kỳ diệu: Lẽ nào đây là thế giới mà Trình Trạch Sinh đang sống?
– Tự dưng nổi hứng. – Hà Nguy nhìn bartender, chỉ chỉ Liên Cảnh Uyên – Cho ông chủ mấy cậu một ly Tequila.
Anh và ông chủ nói chuyện với nhau cũng khá hợp, bèn hỏi mượn ông chủ điện thoại. Ông chủ rất sảng khoái đưa điện thoại cho anh, Hà Nguy cầm lấy, mở khung tìm kiếm.
– Cái này em mua để trang trí vò đất, anh mang theo phòng thân đi. – Liên Cảnh Uyên dừng một lát – Ngã vào hố nào cũng có thể dùng dây thừng trèo lên.
Khu tập thể cũ này có tên “Hương Tạ Lý”, cái tên nghe lên mang hiệu quả tương tự với “Hồ Đào Lý”, đều do khi ấy muốn học theo phong cách Tây, nơi nơi đều sử dụng tên địa danh nước ngoài. Hà Nguy còn nhớ trong hồ sơ vụ án mà Trình Trạch Sinh từng đưa anh xem, nhân viên văn phòng Hà Nguy sống ngay trong khu Hương Tạ Lý này. Anh ta ra ngoài vào lúc chín giờ tối ngày mười ba, mười hai giờ mới về nhà, áo có thay đổi nhỏ. Anh cúi đầu nhìn giày và áo sơ mi mình đang mặc, lại nhìn camera ở cổng khu nhà, chợt nhận ra người camera quay được chính là bản thân Hà Nguy của một thế giới khác.
Khi anh nhập “nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh” vào, đủ loại thông tin nhảy ra, nhưng không hề có một kết quả tìm kiếm nào phù hợp với từ khóa. Chỉ có ba từ Trình Trạch Sinh xuất hiện trong một bài viết biểu dương cảnh sát.
Kiến trúc xa lạ, may sao đường phố không thay đổi nhiều. Hà Nguy ngồi tàu điện ngầm tới đường Từ An, sau khi xuống tàu tìm được quán bar mà bạn tốt của anh mở trong thế giới này – Avenoir.
Kết quả hiện ra ngay trước mắt, quả nhiên anh đã tới với thế giới của Trình Trạch Sinh rồi. Bây giờ anh và hắn đang đứng trên cùng một mảnh đất, hít thở chung một bầu không khí, chẳng hay sau khi Trình Trạch Sinh biết được điều này sẽ nghĩ gì?
Không biết đó là Hà Nguy ở vòng tuần hoàn thứ mấy, bởi vì không tìm được Trình Trạch Sinh nên mới mượn rượu giải sầu. Còn anh thì hoàn toàn tỉnh táo xuất hiện ở đây, từng bước từng bước tiếp cận chân tướng của vòng tuần hoàn phức tạp.
Song chắc hẳn Trình Trạch Sinh của hiện tại không có ấn tượng gì với anh hết, bởi vì án mạng chưa xảy ra, bọn họ sẽ chẳng có bất cứ liên hệ gì với nhau.
Một bàn tay đặt lên đầu vai anh, Hà Nguy quay đầu nhìn thấy nụ cười hiền hòa của Liên Cảnh Uyên. Liên Cảnh Uyên ngồi xuống bên anh:
Hà Nguy trả điện thoại lại cho ông chủ, cầm bắp ngô nướng thơm nức rời khỏi quầy. Anh vừa đi vừa nhìn biển đường, đi qua ba dãy phố, bắp ngô trong tay cũng hết. Anh vứt lõi ngô vào thùng rác, ngẩng đầu lên nhìn, hơi chếch về phía đối diện là cổng của một khu tập thể cũ.
Khu tập thể cũ này có tên “Hương Tạ Lý”, cái tên nghe lên mang hiệu quả tương tự với “Hồ Đào Lý”, đều do khi ấy muốn học theo phong cách Tây, nơi nơi đều sử dụng tên địa danh nước ngoài. Hà Nguy còn nhớ trong hồ sơ vụ án mà Trình Trạch Sinh từng đưa anh xem, nhân viên văn phòng Hà Nguy sống ngay trong khu Hương Tạ Lý này. Anh ta ra ngoài vào lúc chín giờ tối ngày mười ba, mười hai giờ mới về nhà, áo có thay đổi nhỏ. Anh cúi đầu nhìn giày và áo sơ mi mình đang mặc, lại nhìn camera ở cổng khu nhà, chợt nhận ra người camera quay được chính là bản thân Hà Nguy của một thế giới khác.
Liên Cảnh Uyên khẽ cau mày, ấn tay Hà Nguy xuống:
Không biết đó là Hà Nguy ở vòng tuần hoàn thứ mấy, bởi vì không tìm được Trình Trạch Sinh nên mới mượn rượu giải sầu. Còn anh thì hoàn toàn tỉnh táo xuất hiện ở đây, từng bước từng bước tiếp cận chân tướng của vòng tuần hoàn phức tạp.
Bắt đầu từ cuối vòng tuần hoàn nhỏ đầu tiên, Hà Nguy đã thay đổi rất nhiều chi tiết, tạo thành hiệu ứng bươm bướm vô cùng mạnh. Chuyện đã tới nước này, anh cũng không ngại thay đổi nhiều hơn, vì thế anh xoay người rời khỏi, coi như chưa từng tới nơi này.
Cho dù thế nào, lần này anh cũng phải thử tìm được kết cục hoàn mỹ nhất, ít ra không cần phải vùng vẫy trong cô độc.
Camera ở đây sẽ chẳng quay được cảnh anh xuất hiện vào lúc mười hai giờ. Nếu như vẫn bước vào vòng lặp, vậy Trình Trạch Sinh phải nhìn nhận vụ án này thế nào?
– Em cảm thấy anh đang có tâm sự, có thể nói với em không?
Kiến trúc xa lạ, may sao đường phố không thay đổi nhiều. Hà Nguy ngồi tàu điện ngầm tới đường Từ An, sau khi xuống tàu tìm được quán bar mà bạn tốt của anh mở trong thế giới này – Avenoir.
Hà Nguy nhìn đồng hồ treo tường, đã tới lúc anh phải đi rồi, Liên Cảnh Uyên tiễn anh ra cửa, nhìn gò má anh ửng đỏ, anh ta đề nghị:
Hà Nguy lắc đầu, anh nào có dễ say đến thế. Ánh mắt dịu dàng của Liên Cảnh Uyên nhìn anh thông qua lớp kính trong suốt:
– Em thừa nhận mình không hiểu, có lẽ sự kiên trì của anh là đúng. – Liên Cảnh Uyên đặt tay lên vai anh, nói với giọng cảm thán – Hôm nay em cảm thấy anh rất khác với bình thường, thay đổi thế này cũng là một chuyện tốt.
Bây giờ đã vào đêm khuya, quán bar vẫn sặc sỡ ánh đèn màu, nơi đây là Gay bar, thiên đường săn cái đẹp của đàn ông. Hà Nguy mở cửa bước vào, nhận được vô số những ánh mắt khác thường, anh không khỏi cảm thán: Liên Cảnh Uyên ở thế giới này đã hoàn toàn thể hiện xu hướng tính dục của mình, giảng viên đại học Liên Cảnh Uyên mà biết tin này, sợ rằng sẽ kinh hãi tới độ rơi vỡ mắt kính mất.
– Anh Hà, sao tối nay anh đến muộn thế này? – Bartender làm ra tư thế “mời” – Ông chủ nhà bọn em đang gặp khách, anh ngồi đây một lát nhé. Anh uống gì? Hay vẫn như trước đây?
Hà Nguy ngồi xuống trước quầy bar, không biết như trước đây là gì, vì thế gật đầu bừa, để bartender điều chế cho mình một ly uống giải khát trước đã. Lát sau, một ly nước màu đỏ hồng được đẩy tới trước mặt anh, thành ly cắm một lát chanh. Hà Nguy nhướng mày:
Ngày 13 tháng 4.
– Bloody Mary?
– Em gọi xe cho anh nhé.
Cho dù Liên Cảnh Uyên không biết tại sao đàn anh lại muốn lên núi vào đêm hôm thế này, song anh ta vẫn làm hết bổn phận của một người đàn em, lái xe đưa Hà Nguy tới đó. Trên đường đi, Hà Nguy nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói với mình. Liên Cảnh Uyên nghe được vài câu, đều có liên quan tới mấy cửa hàng mở trên đường.
Bartender cười ra tiếng:
– Anh Hà thật biết nói đùa, chẳng phải bình thường anh vẫn hay gọi nước lựu sao?
– Mười một giờ, cậu muốn mấy xiên thịt heo?
“…”
Bây giờ đã vào đêm khuya, quán bar vẫn sặc sỡ ánh đèn màu, nơi đây là Gay bar, thiên đường săn cái đẹp của đàn ông. Hà Nguy mở cửa bước vào, nhận được vô số những ánh mắt khác thường, anh không khỏi cảm thán: Liên Cảnh Uyên ở thế giới này đã hoàn toàn thể hiện xu hướng tính dục của mình, giảng viên đại học Liên Cảnh Uyên mà biết tin này, sợ rằng sẽ kinh hãi tới độ rơi vỡ mắt kính mất.
Liên Cảnh Uyên nhất thời á khẩu không nói được gì. Anh ta xem xét Hà Nguy, ánh mắt mang vẻ nghi ngờ và hoang mang, dường như không hiểu tại sao đàn anh của mình tự dưng trở nên nhanh miệng và sắc bén đến vậy. Cảm giác dịu dàng bị thay thế bởi mạnh mẽ, lần đầu tiên cuộc đối thoại giữa hai người do Hà Nguy khống chế.
Quan sát con đường này, trong lòng Hà Nguy chợt nảy sinh một ý tưởng kỳ diệu: Lẽ nào đây là thế giới mà Trình Trạch Sinh đang sống?
Hà Nguy nâng ly lên nếm thử, chua chua ngọt ngọt, không khó uống, nhưng cũng không hợp với khẩu vị của anh. Vì thế anh bảo bartender đổi ly khác, Whisky ít đá.
– Nếu như đã không có gặp gỡ, sẽ không có bắt đầu, vậy tôi chỉ đành sáng tạo một cơ hội gặp gỡ.
Bartender ngạc nhiên, dường như chưa từng nhìn thấy anh Hà chủ động gọi rượu, lại còn là Whisky. Hà Nguy ngồi trước quầy bar, chậm rãi thưởng thức rượu, đợi Liên Cảnh Uyên ra ngoài. Tửu lượng anh tạm ổn, không thể nói là quá tốt, uống hết một ly, ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng hai má đã hây hây.
– Không cưỡng cầu? Tôi không làm được như vậy. – Hà Nguy cười cười, nói rất thẳng thắn – Cho tới bây giờ cậu đã từng yêu ai chưa? Chưa chứ gì, tôi đoán số người cậu thích cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
– Sao hôm nay lại gọi rượu thế này?
Liên Cảnh Uyên luôn cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kiên định của Hà Nguy, anh ta nuốt hết những lời đang định nói xuống. Đêm hôm khuya khoắt, trên núi âm u vô cùng nguy hiểm. Nhất thời Liên Cảnh Uyên chưa tìm ra được thứ gì có thể để Hà Nguy phòng thân, tìm kiếm hồi lâu mới thấy một sợi dây thừng bọc trong túi bóng trong suốt còn chưa bóc ra.
Giá nướng của quầy đồ nướng trước mặt đang tỏa khói đặc do đốt than, hòa vào mùi hương của các loại thịt. Hà Nguy bước tới hỏi:
Một bàn tay đặt lên đầu vai anh, Hà Nguy quay đầu nhìn thấy nụ cười hiền hòa của Liên Cảnh Uyên. Liên Cảnh Uyên ngồi xuống bên anh:
– Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Tới đây sao không gọi điện thoại báo em một câu?
– Tự dưng nổi hứng. – Hà Nguy nhìn bartender, chỉ chỉ Liên Cảnh Uyên – Cho ông chủ mấy cậu một ly Tequila.
Hà Nguy ngồi xuống trước quầy bar, không biết như trước đây là gì, vì thế gật đầu bừa, để bartender điều chế cho mình một ly uống giải khát trước đã. Lát sau, một ly nước màu đỏ hồng được đẩy tới trước mặt anh, thành ly cắm một lát chanh. Hà Nguy nhướng mày:
Liên Cảnh Uyên khẽ cau mày, ấn tay Hà Nguy xuống:
Camera ở đây sẽ chẳng quay được cảnh anh xuất hiện vào lúc mười hai giờ. Nếu như vẫn bước vào vòng lặp, vậy Trình Trạch Sinh phải nhìn nhận vụ án này thế nào?
– Anh làm sao vậy, say rồi à?
Hà Nguy lắc đầu, anh nào có dễ say đến thế. Ánh mắt dịu dàng của Liên Cảnh Uyên nhìn anh thông qua lớp kính trong suốt:
– Em cảm thấy anh đang có tâm sự, có thể nói với em không?
***
Hà Nguy trả điện thoại lại cho ông chủ, cầm bắp ngô nướng thơm nức rời khỏi quầy. Anh vừa đi vừa nhìn biển đường, đi qua ba dãy phố, bắp ngô trong tay cũng hết. Anh vứt lõi ngô vào thùng rác, ngẩng đầu lên nhìn, hơi chếch về phía đối diện là cổng của một khu tập thể cũ.
Thực ra việc tìm tới Liên Cảnh Uyên vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của anh, chẳng qua chỉ tự dưng tò mò muốn nhìn xem người bạn tốt nhất ở thế giới này của mình là người thế nào. Kết quả không làm anh thất vọng, từ lúc nhìn vào đôi mắt của Liên Cảnh Uyên, Hà Nguy biết ngay cho dù ở thế giới song song nào, Liên Cảnh Uyên vẫn là Liên Cảnh Uyên, nhã nhặn, tuấn tú, hiền lành, hoàn mỹ tới mức không thể soi mói bất cứ điều gì.
– Cậu đấy, quả thực ở đâu cũng đều như vậy. – Hà Nguy nhỏ giọng nói.
Liên Cảnh Uyên khẽ cười, nhưng trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Anh ta cho rằng Hà Nguy uống nhiều rồi, lấy đi ly rượu khỏi tay anh, đổi thành Soda.
– Rốt cuộc là có chuyện gì? – Liên Cảnh Uyên đẩy gọng kính – Đàn anh, nếu như anh gặp phải chuyện gì khó giải quyết có thể nói với em, chắc chắn em sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
– Vậy cũng là người có thâm niên bán hàng ở khu này rồi. – Hà Nguy mỉm cười.
Hà Nguy chống tay lên trán, ngón tay mảnh khảnh đi chuyển vòng quanh miệng ly, một lúc sau mới nói:
– Thất tình.
– … Thất tình? – Liên Cảnh Uyên sững người, đánh chết anh ta cũng không nghĩ tới nguyên nhân này.
Hà Nguy cười nói:
Liên Cảnh Uyên đắn đo chọn vài từ dễ nghe – Ngại ngùng, đơn thuần, cẩn thận. Nhưng những từ ngữ này lọt vào trong tai Hà Nguy lại là “hướng nội, tự ti, ngốc nghếch”. Anh nhún vai, đành vậy, Hà Nguy ở thế giới này từ nhỏ đã thế, cho dù hai người thay đổi thân phận, chẳng qua tính cách đã hình thành gốc rễ từ thuở nhỏ khó mà thay đổi.
– Nhìn biểu cảm của cậu mà xem, chắc chắn trước đây tôi chưa từng yêu đương gì đúng không? Thực ra lần thất tình này rất đặc biệt, hoàn toàn do yếu tố bất khả kháng, chính thế giới này không cho tôi cơ hội.
Liên Cảnh Uyên không trả lời, Hà Nguy uống nước, cảm thấy thật nhạt nhẽo, anh vẫn muốn uống rượu. Bây giờ anh vô cùng tỉnh táo, cũng biết bản thân mình sắp định làm gì. Đây không phải mượn rượu giải sầu mà là mượn rượu thúc đẩy, có lẽ anh sẽ làm ra những chuyện to gan hơn để thử thay đổi vòng tuần hoàn.
– Đàn anh, mặc dù em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như không có duyên phận thì đừng nên cưỡng cầu.
– Không cưỡng cầu? Tôi không làm được như vậy. – Hà Nguy cười cười, nói rất thẳng thắn – Cho tới bây giờ cậu đã từng yêu ai chưa? Chưa chứ gì, tôi đoán số người cậu thích cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
– Thất tình.
– Anh, không cần em theo cùng hả?
– Cậu sẽ không hiểu được đâu, cậu biết sự tồn tại của người ấy, vậy mà không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chỉ có một người thay thế ở bên cạnh mình, cảm giác này có thể ép điên người ta. – Hà Nguy nhấc chiếc cốc trong tay lên – Giống như cốc soda này, trông nó rất giống rượu bạc hà, nhưng bên trong nó thiếu đi linh hồn của rượu bạc hà, cho dù thế nào đi chăng nữa nó cũng chẳng thể trở thành rượu bạc hà.
Liên Cảnh Uyên nhất thời á khẩu không nói được gì. Anh ta xem xét Hà Nguy, ánh mắt mang vẻ nghi ngờ và hoang mang, dường như không hiểu tại sao đàn anh của mình tự dưng trở nên nhanh miệng và sắc bén đến vậy. Cảm giác dịu dàng bị thay thế bởi mạnh mẽ, lần đầu tiên cuộc đối thoại giữa hai người do Hà Nguy khống chế.
Kết quả hiện ra ngay trước mắt, quả nhiên anh đã tới với thế giới của Trình Trạch Sinh rồi. Bây giờ anh và hắn đang đứng trên cùng một mảnh đất, hít thở chung một bầu không khí, chẳng hay sau khi Trình Trạch Sinh biết được điều này sẽ nghĩ gì?
Lội qua mạch nước ngầm đen như mực, không biết dưới chân là vật chất gì, giẫm lên bề mặt không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng cũng không có cảm giác mất trọng lực và rơi xuống, còn huyền ảo hơn cưỡi mây đạp gió.
– Em thừa nhận mình không hiểu, có lẽ sự kiên trì của anh là đúng. – Liên Cảnh Uyên đặt tay lên vai anh, nói với giọng cảm thán – Hôm nay em cảm thấy anh rất khác với bình thường, thay đổi thế này cũng là một chuyện tốt.
– Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Hà Nguy khẽ cười, nhất thời cảm thấy tò mò:
– Bình thường trong mắt cậu tôi thuộc kiểu người thế nào?
– Đàn anh, mặc dù em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như không có duyên phận thì đừng nên cưỡng cầu.
Liên Cảnh Uyên đắn đo chọn vài từ dễ nghe – Ngại ngùng, đơn thuần, cẩn thận. Nhưng những từ ngữ này lọt vào trong tai Hà Nguy lại là “hướng nội, tự ti, ngốc nghếch”. Anh nhún vai, đành vậy, Hà Nguy ở thế giới này từ nhỏ đã thế, cho dù hai người thay đổi thân phận, chẳng qua tính cách đã hình thành gốc rễ từ thuở nhỏ khó mà thay đổi.
Nói ra thì anh cũng coi như một phần tử của thế giới này, chẳng qua bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, anh không thể tiếp tục sống ở đây. Nghĩ vậy, dòng tư duy của Hà Nguy bay vào cõi thần tiên: Nếu như khi ấy không thay đổi, anh vẫn luôn sống ở thế giới này, vậy mối quan hệ giữa anh và Trình Trạch Sinh có trở thành như hiện tại không?
– Anh Hà thật biết nói đùa, chẳng phải bình thường anh vẫn hay gọi nước lựu sao?
Cho dù thế nào, lần này anh cũng phải thử tìm được kết cục hoàn mỹ nhất, ít ra không cần phải vùng vẫy trong cô độc.
– Cậu đấy, quả thực ở đâu cũng đều như vậy. – Hà Nguy nhỏ giọng nói.
Hà Nguy nhìn đồng hồ treo tường, đã tới lúc anh phải đi rồi, Liên Cảnh Uyên tiễn anh ra cửa, nhìn gò má anh ửng đỏ, anh ta đề nghị:
Hà Nguy ngẩng đầu nhìn về phía xa, thản nhiên cười:
– Em gọi xe cho anh nhé.
– Vậy thà cậu tiễn tôi một đoạn còn hơn. – Hà Nguy cười nói – Cậu có biết đường lên núi Phục Long không?
– Chú ơi, bây giờ mấy giờ rồi ạ?
Bartender ngạc nhiên, dường như chưa từng nhìn thấy anh Hà chủ động gọi rượu, lại còn là Whisky. Hà Nguy ngồi trước quầy bar, chậm rãi thưởng thức rượu, đợi Liên Cảnh Uyên ra ngoài. Tửu lượng anh tạm ổn, không thể nói là quá tốt, uống hết một ly, ý thức vẫn còn tỉnh táo nhưng hai má đã hây hây.
Cho dù Liên Cảnh Uyên không biết tại sao đàn anh lại muốn lên núi vào đêm hôm thế này, song anh ta vẫn làm hết bổn phận của một người đàn em, lái xe đưa Hà Nguy tới đó. Trên đường đi, Hà Nguy nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói với mình. Liên Cảnh Uyên nghe được vài câu, đều có liên quan tới mấy cửa hàng mở trên đường.
Bốn mươi phút sau, xe của Liên Cảnh Uyên dừng chân vững vàng tại chân núi hoang vắng. Hà Nguy xuống xe, Liên Cảnh Uyên hạ cửa kính:
– Anh, không cần em theo cùng hả?
Hà Nguy cúi người, khoác tay lên cửa xe, cười nói:
Hà Nguy chống tay lên trán, ngón tay mảnh khảnh đi chuyển vòng quanh miệng ly, một lúc sau mới nói:
– Tôi hứa với cậu, đàn anh của cậu sẽ trở về bình an.
Nỗi bất an trong lòng Liên Cảnh Uyên càng thêm dữ dội:
Liên Cảnh Uyên luôn cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kiên định của Hà Nguy, anh ta nuốt hết những lời đang định nói xuống. Đêm hôm khuya khoắt, trên núi âm u vô cùng nguy hiểm. Nhất thời Liên Cảnh Uyên chưa tìm ra được thứ gì có thể để Hà Nguy phòng thân, tìm kiếm hồi lâu mới thấy một sợi dây thừng bọc trong túi bóng trong suốt còn chưa bóc ra.
– Cái này em mua để trang trí vò đất, anh mang theo phòng thân đi. – Liên Cảnh Uyên dừng một lát – Ngã vào hố nào cũng có thể dùng dây thừng trèo lên.
Hà Nguy nhìn chằm chằm sợi dây thừng, trong đầu hiện lên hình ảnh cái chết của nhân viên văn phòng Hà Nguy.
– Được, tôi biết rồi. – Hà Nguy cầm dây thừng, khẽ nói – Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải nhớ rõ phủi sạch chuyện này, tôi không muốn liên lụy tới cậu.
Nỗi bất an trong lòng Liên Cảnh Uyên càng thêm dữ dội:
– Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Hà Nguy ngẩng đầu nhìn về phía xa, thản nhiên cười:
– Nếu như đã không có gặp gỡ, sẽ không có bắt đầu, vậy tôi chỉ đành sáng tạo một cơ hội gặp gỡ.