Sau khi Trịnh Ấu Thanh qua cơn nguy kịch, rất nhanh đã được đưa tới phòng bệnh thường nghỉ ngơi. Ngoại trừ dấu vết siết cổ ghê rợn cùng vết rạch bên chân phải, những bộ phận cơ thể khác không có thương tổn gì. Ngay cả bác sĩ cũng nói cứu người đúng lúc. Có một số bệnh nhân treo cổ được cứu xuống cũng sẽ trật đốt sống cổ tạo thành tàn tật. Nhưng Trịnh Ấu Thanh thực sự rất may mắn, đốt sống cổ không bị ảnh hưởng gì, vết lằn trên cổ chỉ là thương ngoài da, sẽ nhanh chóng bình phục.
– Dọa bọn tớ sợ chết khiếp, may mà không sao. – Vân Hiểu Hiểu ôm vai Trịnh Ấu Thanh – Người đàn ông đi xem phim cùng cậu là ai vậy?
Trịnh Ấu Thanh cười ngọt ngào ngượng ngùng, Vân Hiểu Hiểu cảm thấy thật khó tin:
– Cậu… thực sự yêu đương rồi à? Lẽ nào cậu bằng lòng từ bỏ đội trưởng… người đó cũng là người cứu cậu hả?
Trịnh Ấu Thanh ra vẻ khó hiểu:
– Hả? Lẽ nào không phải Chi đội trưởng Hà sao? Lúc ấy mơ mơ mơ màng màng tớ nghe thấy giọng của Chi đội trưởng Hà.
– Không phải, khi bọn họ đuổi tới cậu đã được cứu rồi. Ấu Thanh, cậu không thể nhớ được chút gì sao?
Trịnh Ấu Thanh cười xin lỗi:
– Sau khi bị tiêm thuốc, ý thức của tớ dần trở nên mơ hồ, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở bệnh viện rồi.
Vân Hiểu Hiểu khoa tay múa chân, nói với cô tình huống đại khái của ngày hôm ấy. Diễn xuất của Trịnh Ấu Thanh coi như qua cửa, biểu cảm thay đổi không ngừng theo ngữ điệu của Vân Hiểu Hiểu, còn phát ra câu cảm thán nghi ngờ “Thật ư?” “Vậy à?!”. Vân Hiểu Hiểu gật đầu mạnh:
– Thật đấy! Có người cứu cậu trước Chi đội trưởng Hà! Người đó còn để lại địa chỉ cụ thể “356 đường Kim Chi”. Hoàn toàn không giống với nét viết của Chi đội trưởng Hà, có lẽ để cứu cậu nên mới viết thêm ba chữ “đường Kim Chi”, sợ cảnh sát không tìm được địa điểm sẽ chậm trễ cứu cậu.
Trịnh Ấu Thanh tiếp tục kinh ngạc:
– Vậy sao!
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không hổ là Hà Nguy, vẫn luôn giỏi giang như thế. Được đối xử dịu dàng nên tình cảm của cô với Hà Nguy càng không thể kiềm chế.
– Ừ, huống hồ anh ấy còn dùng súng bắn đứt dây thừng để cứu cậu. Đã tìm được viên đạn và vỏ đạn rồi, đều thuộc dòng súng 92. Chi đội trưởng Hà định cho người so sánh đạn với vụ án của Trình Trạch Sinh, nghi ngờ xuất phát từ cùng một khẩu súng.
– Cùng một khẩu súng…
Trịnh Ấu Thanh lẩm bẩm. Trong đầu bắt đầu vô số những suy đoán không chân thực. Anh ấy là Hà Nguy dư thừa, nếu như chính anh ấy giết Trình Trạch Sinh cũng có thể giải thích được. Cô tin tưởng Hà Nguy nhất định có lý do của mình, nhưng nếu cô nói cho Hà Nguy hiện tại sự tồn tại của một Hà Nguy khác…
Vân Hiểu Hiểu vươn tay lắc lư trước mặt Trịnh Ấu Thanh, Trịnh Ấu Thanh hồi thần về, cười nói:
– Đợi tớ về Cục hẵng làm, tớ cũng rất tò mò, muốn tự mình làm báo cáo giám định.
– Oa, cậu vừa mới trở về từ chỗ chết đấy, đừng kính nghiệp như vậy có được không? – Vân Hiểu Hiểu chỉ vào vết siết trên phần cổ trắng nõn.
Trịnh Ấu Thanh xoa cổ mình:
– Không sao, tớ cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nói qua hai ngày nữa có thể xuất viện.
Cửa phòng bệnh chợt bị gõ vang. Vân Hiểu Hiểu ra mở cửa, Hà Nguy bước vào xách theo một giỏ hoa quả cùng một bó hoa tươi.
– Không ngờ đội trưởng còn biết mua hoa nữa cơ à?! – Vân Hiểu Hiểu ngạc nhiên – Em tưởng rằng người không hiểu tình cảm như anh sẽ chẳng bao giờ bước vào cửa hàng hoa đâu.
“…”
Hà Nguy đưa hoa cho Trịnh Ấu Thanh. Hoa lay ơn kết hợp cùng cẩm chướng thanh nhã trong lành, màu tím phớt kết hợp với vàng chanh vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Đôi mắt Trịnh Ấu Thanh ánh lên vẻ mừng rỡ ngạc nhiên, cô vui vẻ ôm hoa vào trong lòng.
– Tinh thần không tệ, hồi phục nhanh thật. – Hà Nguy nói.
Sắc mặt Trịnh Ấu Thanh ửng đỏ, khẽ gật đầu:
– Vâng, em đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại.
Vân Hiểu Hiểu tìm chiếc cốc sâu lòng trong tủ đầu giường định làm bình cắm hoa. Hà Nguy ngồi cạnh giường bệnh, lấy một quả táo trong giỏ ra gọt. Trịnh Ấu Thanh ôm đầu gối ngồi trên giường, đôi mắt to sáng lấp lánh tràn ngập tò mò.
Chỉ thấy vỏ táo nối thành một vòng quanh tay anh, độ rộng vừa phải, sau đó được anh quăng vào thùng rác. Ngón tay mảnh khảnh của anh còn trắng hơn cả thịt táo.
– Không ngờ anh gọt táo giỏi như vậy. – Trịnh Ấu Thanh chống má suy tư – Em gọt không giỏi, chỉ biết làm đứt thôi.
– Có biết hay không cũng không sao cả, có thể bảo người khác làm hộ em. – Hà Nguy cười thản nhiên – Ví dụ như người đàn ông xem phim điện ảnh cùng em đấy, bạn trai hả?
– A… vâng, vừa mới ở cạnh nhau chưa lâu. – Trịnh Ấu Thanh chỉ vào bó hoa, chuyển sang chủ đề khác – Hoa đẹp thật đấy, bây giờ chắc hoa đắt lắm nhỉ?
– Anh ta tên là gì, bao nhiêu tuổi, làm việc ở đâu?
Trịnh Ấu Thanh rụt vai, cười le lưỡi:
– Chi đội trưởng Hà nghiêm túc thật, lẽ nào anh ghen vì em có người yêu hả?
Hà Nguy cảm thấy rất bất đắc dĩ:
– Ấu Thanh, em biết anh không có ý đó, cũng biết rõ mục đích anh hỏi những câu này.
Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa:
– Bên ngoài không có ai, cuộc đối thoại hôm nay chỉ có anh và em biết, em có thể yên tâm nói với anh.
Hà Nguy ám thị rất rõ ràng, trong lời nói của anh cũng đã thể hiện rõ suy đoán của anh về sự thật. Hà Nguy rất thông minh, có lẽ đã đoán ra thân phận thực sự của người đàn ông kia. Anh tới hỏi Trịnh Ấu Thanh chỉ vì mong rằng lời khai của cô có thể chứng thực suy đoán của anh.
Hai tay Trịnh Ấu Thanh siết chặt chăn, cắn môi, làm thế nào cũng khó. Hai bên đều là Hà Nguy, đều là người cô thật lòng thích. Hà Nguy khác còn thể hiện mặt dịu dàng trước giờ chưa từng có. Trịnh Ấu Thanh ổn định tinh thần, sau đó mỉm cười:
– Là bạn trai em thật mà, nếu mà giả thì trả hàng luôn. Gần đây anh ấy có việc nước ngoài. Nếu anh cảm thấy hứng thú thì đợi khi nào anh ấy về em sẽ dẫn người tới cho anh gặp mặt, thế nào?
Hà Nguy nhìn Trịnh Ấu Thanh, chỉ thấy cô cụp mi, chẳng biết do không muốn đối diện hay không dám đối diện với anh. Nếu như cô đã có điều muốn giấu giếm trong lòng, Hà Nguy cũng chẳng thể làm gì cô, anh đưa táo đã gọt sẵn qua, nói:
– Chuyện này để nói sau, em cứ nghỉ ngơi trước đã.
Vân Hiểu Hiểu cầm cốc nước đầy vào trong, phát hiện Hà Nguy đã về rồi, một mình Trịnh Ấu Thanh ngồi trên giường nghịch quả táo, có vẻ rầu rĩ không vui.
– Chi đội trưởng Hà hà đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng thèm ở với cậu thêm một lát. – Vân Hiểu Hiểu vỗ vai Trịnh Ấu Thanh – Nhưng mà không sao, cậu có bạn trai rồi. Bây giờ cũng không cần phải buồn phiền vì chuyện của đội trưởng nữa.
Nếu như là bạn trai thật thì tốt biết bao.
Trịnh Ấu Thanh âm thầm siết chặt tay, cô quyết tâm, dù thế nào cũng không thể để Hà Nguy bị lộ.
***
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Trịnh Ấu Thanh đi làm lại. Đồng nghiệp thấy cô thì đều xúm tới, hỏi han tình trạng sức khỏe của cô thế nào, sao đã đi làm sớm như vậy. Trịnh Ấu Thanh cười ngại ngùng:
– Đã khỏe rồi thì phải đi làm chứ.
Cô buộc một chiếc khăn lụa trên cổ, dẫu vậy, vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu vết ứ máu kia. Vốn dĩ công việc thường ngày không cho phép cô đeo trang sức, nhưng tình huống của Trịnh Ấu Thanh đặc biệt, có thể coi như đi làm trong tình trạng vẫn còn bệnh, tinh thần kính nghiệp này khiến cho người ta cảm động.
– Đã có kết quả đối chiếu đường rãnh nòng súng chưa? – Trịnh Ấu Thanh hỏi.
– Vẫn chưa, chị Ấu Thanh cứ nghỉ ngơi đi, chỗ này giao cho bọn em là dược.
Trịnh Ấu Thanh mím môi, vỗ vai cậu ta:
– Để chị làm, vụ án này cũng có liên quan tới chị, chị muốn tự tay làm báo cáo giám định.
Tối đó, Trịnh Ấu Thanh tăng ca trong Cục. Hà Nguy phát hiện ra phòng thí nghiệm vẫn sáng đèn, thấy cô đang giám định thành phần của thuốc súng, anh bèn bước tới khuyên:
– Dạo này đừng tăng ca nữa, về nghỉ ngơi sớm đi, để anh tiễn em.
– Anh tiễn em?
– Ừ, còn chưa bắt được Kiều Nhược Phi, một mình em về nhà không an toàn. – Hà Nguy cúi đầu nhìn màn hình – Đã phân tích được thành phần của thuốc súng chưa?
– Sắp rồi, khoảng hai ngày nữa sẽ có. – Trịnh Ấu Thanh dừng một lát – Nhưng anh đừng ôm quá nhiều hi vọng, em đã xem hình phân tích thành phần trong vụ án của Trình Trạch Sinh rồi, em thấy thành phần không giống nhau, có lẽ không cùng một xưởng sản xuất.
Hà Nguy cười cười không nói gì, chỉ thúc giục Trịnh Ấu Thanh đi thay quần áo để mình tiễn cô về sớm.
Lâm Hác Dư dẫn người đi điều tra những địa điểm bỏ hoang mà tội phạm có thể ẩn náu trong thành phố. Ba ngày liên tiếp trôi qua song không tìm được tung tích của Kiều Nhược Phi. Trịnh Ấu Thanh đứng ở cửa văn phòng, vẫy vẫy tờ báo cáo với Hà Nguy:
– Có báo cáo rồi.
Hà Nguy cầm qua nhìn, sau đó khép lại, cầm cốc nước tới phòng trà nước rót đầy một cốc. Sùng Trăn mở ra, ngây người:
– Không phải cùng một khẩu?
Trịnh Ấu Thanh gật đầu:
– Mặc dù đều thuộc kiểu 92 nhưng dấu vết rãnh nòng súng có sự sai lệch, không thể nhận định là cùng một kiểu với khẩu súng trong vụ án của Trình Trạch Sinh.
– Vậy không phải cùng một người à? – Sùng Trăn khép báo cáo vào, thở dài – Tôi còn tưởng rằng có manh mối mới, hóa ra lại là công dã tràng.
Đến lúc tan làm, Trịnh Ấu Thanh thu dọn đồ đạc trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị về nhà. Cô cởi chiếc khăn quấn trên cổ, soi trước gương, dấu vết ứ máu đã dần dần mờ đi, sau khi phục hồi, làn da cũng trở về màu trắng hồng ban đầu.
– Bây giờ anh ta đang ở đâu?
Giọng nói của Hà Nguy đột ngột vang lên phía sau, Trịnh Ấu Thanh quay đầu, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Hà Nguy khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm Trịnh Ấu Thanh:
– Em nhất định phải nói với anh người kia đang ở đâu, chuyện này rất quan trọng.
Trịnh Ấu Thanh nhoẻn miệng cười với vẻ bất đắc dĩ:
– Anh đang nói gì thế… anh hỏi ai cơ? Cũng không nói tên cho em biết.
– Vốn dĩ anh cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng nhìn báo cáo giám định này, anh đã chắc chắn người đàn ông kia là ai.
Hà Nguy đóng cửa phòng thí nghiệm, bước vào đứng trước mặt Trịnh Ấu Thanh, hạ giọng thật thấp:
– Em đang âm thầm bảo vệ một anh khác có đúng không? Cũng chỉ có nguyên nhân này mới khiến bỏ qua sức khỏe để đi làm, để toàn bộ báo cáo giám định đều qua tay em.
Trịnh Ấu Thanh kinh ngạc, lùi về sau dựa vào bàn, tim đập ngày một nhanh:
– Hà Nguy, anh đang nói bừa cái gì đấy? Lấy đâu ra một anh khác, hơn nữa kết quả báo cáo giám định là thật, không tin anh có thể mang đạn cho cơ cấu khác làm lại…
– Đã làm rồi. – Hà Nguy ngắt lời cô – Trước khi em xuất viện, Lâm Hác Dư đã mang đầu đạn lấy được và kết quả giám định đầu đạn trong vụ án Trình Trạch Sinh sang tỉnh khác đối chiếu.
Trịnh Ấu Thanh che miệng, nhất thời không biết phải làm thế nào. Cô hoàn toàn không ngờ Hà Nguy nhanh nhẹn đến vậy, còn sang cả tỉnh bên cạnh giám định, vì đoán được rằng cô động tay chân vào viên đạn để làm giả báo cáo ư?
– Anh ta đang ở đâu?
Trịnh Ấu Thanh cắn môi, ánh mắt mông lung, khe khẽ lắc đầu:
– Em không biết, thực sự không biết.
Hà Nguy quay đầu định đi, Trịnh Ấu Thanh kéo cánh tay anh lại:
– Hà Nguy! Xin anh đừng tìm anh ấy được không?
– Ấu Thanh, chuyện này rất phức tạp, anh không thể nói với em kỹ càng được. – Hà Nguy kéo tay cô ra – Sự xuất hiện của anh ấy rất quan trọng, anh nhất định phải tìm anh ấy mới được.
***
Trong hộp đêm, đèn xanh đỏ nhấp nháy, xa hoa trụy lạc. Quản lý dẫn theo một người đẹp tóc dài, thanh thuần vào trong gian phòng bao. Cúi đầu khom lưng nói:
– Anh Lôi, hàng mới của quán bọn em, tên là “Lâm Lâm”. Vừa mới tốt nghiệp đại học mới làm nghề này, còn non lắm.
Lôi Tử và mấy anh em khác đánh giá mỹ nữ tóc đen, đối diện với ánh mắt xấu hổ của cô gái, giọng điệu và ánh mắt đều trở nên càn rỡ:
– Sinh viên cơ à, anh đây thích những người có văn hóa. Anh em chúng ta còn chẳng học đại học nhưng mà còn được chơi sinh viên cơ đấy, ha ha ha!
Căn phòng bao vang vọng tiếng cười dung tục của đám du côn. Lâm Lâm càng xấu hổ hơn, trốn phía sau quản lý. Quản lý đẩy cô qua, Lôi Tử vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng:
– Xinh thật đấy, vừa nhìn đã biết dạng gái nhà lành. Hôm nay đi theo anh, em ra giá bao nhiêu?
Cô gái hoảng loạn, đưa ánh mắt cầu cứu về phía quản lý:
– Tôi, tôi chỉ tiếp rượu, không làm chuyện đó, tôi có bạn trai rồi…
– Có bạn trai rồi mà còn vào đây làm gái? Kể chuyện cười cho ai nghe vậy, ha ha ha…
– Yên tâm, em cứ theo anh Lôi, bỏ mẹ thằng bạn trai ấy đi. Anh Lôi đây là nhất vùng này rồi, đâu ai hơn được anh ấy.
– Đúng, cô em cứ ngoan ngoãn để anh Lôi vui vẻ, sau này có anh Lôi bảo vệ em.
Lâm Lâm sắp khóc tới nơi, quản lý đưa mắt ra hiệu cho cô. Cô cắn môi, để mặc người đàn ông ôm vào trong lòng. Ban đầu còn vùng vẫy nhưng từ từ cũng thuận theo, vẻ u sầu bao trùm lên gương mặt khiến người ta tiếc thương.
Lôi Tử ôm Lâm Lâm, liên tục chuốc cô mấy cốc. Thấy cô gái đỏ mặt dựa vào lòng mình, bèn mang người ra khỏi hộp đêm. Bọn họ vừa đi chưa được bao xa, chợt nhìn thấy một bóng người cao ráo đứng dưới đèn đường. Ban đầu Lôi Tử không để ý, đi ngang qua người đàn ông mới nghe thấy anh hỏi:
– Định mang anh ta đi đâu?
Lôi Tử quay đầu, bật lại với giọng điệu hung ác:
– Đm, liên quan quái gì đến mày?
Nhưng khi nhìn rõ mặt người kia, gã vội kiềm chế vẻ kiêu ngạo kia. Đệt, đúng là không thuận lợi, tại sao lại chạm mặt tên cảnh sát chết tiệt làm gã bẽ mặt trong nhà tắm thế này.
– …Cảnh sát Hà, tôi mang em gái này về nhà vui vẻ, không phạm pháp đấy chứ?
Hà Nguy không để ý tới gã, đi qua nhìn chằm chằm Lâm Lâm đang dựa vào lòng Lôi Tử, lại hỏi:
– Định mang người đi đâu?
Lôi Tử nghẹn cả cục tức:
– Đi tới khách sạn phía trước, cô ta không phải vị thành niên, đã tốt nghiệp đại học rồi.
– Không hỏi anh. – Hà Nguy liếc Lôi Tử một cái rồi lại tiếp tục nhìn mỹ nữ yếu ớt trong lòng gã – Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô không say, Kiều Nhược Phi.
Cuối cùng “Lâm Lâm” cũng có phản ứng. Cô ngẩng đầu lên, mặc dù gương mặt ửng đỏ, nhưng đôi mắt vô cùng tỉnh táo. Cô ta vẫn giữ nguyên tư thế nép mình vào người Lôi Tử như chim nhỏ, cất giọng yêu kiều:
– Mới mấy ngày thôi mã đã tìm được tôi rồi, cảnh sát Hà, anh giỏi thật đấy.
– Một là cô tự tới Cục Cảnh sát tự thú, hai là tôi đưa cô đi, cô chọn cách nào.
Hà Nguy rút một điếu thuốc từ bao, ngậm trong miệng. Lôi Tử ngơ ngác nhìn cô gái trong lòng lại nhìn sang Hà Nguy:
– Cảnh sát, cô ta phạm tội gì vậy? Nếu như mại dâm thì không liên quan gì tới tôi đâu nhé, tôi mới gọi cô ta thôi, còn chưa làm gì hết.
Hà Nguy thờ ơ đáp một câu:
– Không phải mại dâm.
Lôi Tử thở phào một hơi, lại nghe thấy anh nói:
– Giết người. Cô ta đã giết ba mạng người. Chẳng phải anh cũng từng giết người rồi ư? Có nhiều bằng cô ta không?