Hà Nguy đưa số điện thoại mới cho Trình Quyến Thanh, bảo anh ta liên lạc thông qua số điện thoại này. Buổi tối mấy ngày sau, Trình Quyến Thanh gọi điện thoại tới, gọi anh đến dinh thự trên núi Phục Long.
“Đi đến đó làm gì?”
“Cậu có muốn nhìn thấy em trai tôi không? Nếu muốn thì tới đó.”
Hà Nguy nhìn lịch, sực nhớ ra hôm nay anh và Sùng Trăn sẽ cùng tới dinh thự, và lần đầu tiên nhìn thấy Trình Trạch Sinh ở đó.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hà Nguy đi dọc theo con đường nhỏ. Trình Quyến Thanh nấp sau một thân cây vẫy tay gọi anh, anh cúi người đi qua đó, phát hiện trước cổng dinh thự đã đặt sẵn một bó hoa. Anh hỏi:
– Anh đặt ở đó hả?
– Đương nhiên, thiệp cũng viết xong rồi, không biết lần này cậu có để ý tới hay không?
Trình Quyến Thanh nhìn Hà Nguy, thầm nghĩ, hơn phân nửa là sẽ không để ý tới. Chắc là do liên quan tới tính cách cẩn thận của Hà Nguy, qua mấy vòng tuần hoàn, hành động của anh không có gì thay đổi giống như một diễn viên khuôn mẫu, diễn xuất hoàn toàn theo kịch bản.
Hà Nguy nhìn giờ, một lát nữa người mới tới. Nhưng bọn họ phải vào biệt thự từ trước đó mới được. Cậu cảnh sát canh giữ vẫn luôn đứng ngoài cửa, Trình Quyến Thanh nói với anh, lát nữa cậu cảnh sát này sẽ đi qua bên kia gọi điện thoại xin lỗi bạn gái, tới lúc ấy phải nhân cơ hội lẻn vào trong.
Quả không nằm ngoài dự đoán, cậu cảnh sát rầu rĩ đứng ngồi không yên, đi tới bên cạnh gọi điện thoại, chẳng hề phát hiện ra phía sau lưng có hai bóng người đang nhẹ nhàng lẻn vào dinh thự.
Vào bên trong, Trình Quyến Thanh mở chiếc tủ cao bằng nửa người, ngoắc tay chỉ chỉ Hà Nguy, bảo anh trốn vào trong đó. Hà Nguy ngồi xổm trước tủ, giữ trạng thái suy tư, Trình Quyến Thanh đẩy đẩy lưng anh:
– Nghĩ gì đấy? Góc độ ở đây tốt nhất, cũng có thể thấy rõ ràng cửa sổ.
– Hung thủ cũng trốn ở đây ư? – Hà Nguy nhìn Trình Quyến Thanh.
– …Làm sao tôi biết được, hôm ấy tôi đâu có ở đây. – Trình Quyến Thanh đưa mắt đo khoảng cách giữa vũng máu và tủ – Cũng khả thi đấy chứ, tủ đủ lớn, hai người trốn bên trong không thành vấn đề.
– Trải qua nhiều vòng lặp như thế nhưng anh chưa từng một lần nhìn thấy hung thủ ư?
– Tôi vẫn luôn muốn biết ai đã giết Trình Trạch Sinh, dẫu vậy chưa một lần thành công. – Trình Quyến Thanh khoanh chân ngồi dưới đất, vươn tay chống trán – Trong ba vòng lặp hoàn chỉnh phía sau, tối ngày 13 tôi cũng tới đây, hôm ấy sương mù rất lớn, tôi không thể nào tìm được vị trí của dinh thự, giống như bị ma đưa.
– Sương mù? – Hà Nguy suy nghĩ lại cẩn thận. Trình Trạch Sinh đã từng nhắc tới, khi nhân viên văn phòng Hà Nguy mất tích, sương mù cũng giăng kín lối. Chẳng qua anh nhớ rất rõ ràng, vào tối ngày 13, khi anh và Trình Trạch Sinh cùng nhau lên núi Phục Long, gió nhẹ hiu hiu thổi, trăng sáng sao thưa, không hề có sương mù.
– Đợi khi tôi tìm thấy dinh thự, cảnh sát đã tới rồi. Lần thứ hai tôi nấp sẵn trong dinh thự, cũng trốn ở trong chiếc tủ này đây. Nhưng trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, tôi chỉ nghe thấy tiếng súng chứ không nhìn thấy bất cứ ai, bao gồm cả cậu và Trình Trạch Sinh.
Trình Quyến Thanh thở dài:
– Sau đó tôi nghĩ ra, lẽ nào quy tắc của vòng lặp không cho phép tôi nhìn thấy tội phạm? Cho nên ngày 13 tôi không tới đây thêm lần nào nữa, tôi ngồi chờ đợi ở Phú Thịnh Cẩm Long, dù sao chắc chắn cậu cũng sẽ tìm đến tôi.
Hà Nguy không hỏi nhiều, Trình Quyến Thanh sẽ không lừa anh trong chuyện này, huống hồ với tính cách của anh ta, nếu biết hung thủ là ai chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù cho em trai, dẫu cho có phải liều mạng.
Có tiếng động vang lên bên ngoài dinh thự, cuối cùng Hà Nguy và Sùng Trăn đã tới rồi.
Trình Trạch Sinh và Hà Nguy vội trốn vào trong tủ, may sao kiểu dáng của chiếc tủ không phải dạng khép kín. Cửa tủ có thiết kế chạm rỗng các song, có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài. Chiếc tủ còn được đặt ở vị trí tối ngược ánh sáng, lần trước bọn họ tới đây không phát hiện có người, lần này chắc chắn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
– Trình Trạch Sinh!
– Trình Trạch Sinh! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?
Hà Nguy gọi mấy tiếng, Sùng Trăn đi theo sau anh, xoa xoa cánh tay, cứ cảm thấy nơi này âm khí rất nặng nề.
Hà Nguy ngồi trong tủ là người đầu tiên phát hiện bóng dáng Trình Trạch Sinh.
Có kinh nghiệm lần trước, anh nhìn chằm chằm vào cửa kính ngoài ban công. Không bao lâu sau khi Hà Nguy bước vào, bóng dáng dong dỏng quen thuộc cũng xuất hiện trên cửa kính.
Hà Nguy nhúc nhích, bị Trình Quyến Thanh ấn vai. Trình Quyến Thanh ra hiệu cho anh bình tĩnh, đừng nhìn thấy bóng người đã xúc động đòi xông ra. Hà Nguy trợn mắt xem thường, anh chỉ muốn đổi sang góc nhìn khác để thấy rõ hơn thôi mà.
Hà Nguy bên ngoài cũng nhanh chóng nhận ra bí mật ở đây. Anh đi đến ban công, cong ngón trỏ khẽ gõ cửa kính.
Bóng người trong kính quay đầu, từng bước tới gần, cuối cùng xuất hiện bên cạnh Hà Nguy, cúi đầu nói câu chào bên tai anh.
Sùng Trăn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, anh ta ngồi bên cầu thang nhìn Hà Nguy cười với cửa kính thì thầm lo lắng không biết anh có gặp phải thứ gì bẩn thỉu hay không.
Tất cả những tình tiết đều quen thuộc, đáng tiếc Trình Trạch Sinh chỉ nhìn thấy Hà Nguy kia, chứ không biết vẫn còn một Hà Nguy khác đã từng cùng hắn yêu đương đang ở nơi này.
Hà Nguy cúi đầu, không biết tại sao lại thấy chua xót.
Chờ bọn họ đi rồi, Hà Nguy và Trình Quyến Thanh mới chui ra. Trình Quyến Thanh phủi bụi trên vai:
– Thế nào? Thấy tôi đối xử tốt với cậu chứ, biết cách giảm bớt nỗi tương tư cho cậu.
– …Đừng có nói chuyện buồn nôn như thế. – Hà Nguy xoa đầu vai, được nhìn thấy Trình Trạch Sinh còn sống, tâm trạng của anh trở nên tốt hơn rất nhiều. Khoảng thời gian này, cái chết của Trình Trạch Sinh vẫn luôn quanh quẩn trong tim anh, đêm ngủ không ngon, vừa nhắm mắt, trước mắt lại xuất hiện mảng máu đỏ quạch, cùng với gương mặt tái xám lạnh ngắt và đôi mắt khép hờ của Trình Trạch Sinh.
Nhưng tận mắt nhìn thấy hắn và một bản thân khác có động tác thân mật, trong lòng tự dưng cảm thấy khó chịu. Hà Nguy ngây người, anh đang ghen với bản thân mình sao?
Hai người nhân lúc cậu cảnh sát không chú ý, lẳng lặng rời khỏi dinh thự, tới im lặng, đi càng lặng im. Đến khi bước trên đường núi rồi, Hà Nguy mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú trăng sáng, khẽ hỏi:
– Anh đã từng nghĩ tới việc… nghệ sĩ dương cầm ở thế giới này đã đi đâu chưa?
– Tôi không rõ, sau tối ngày 13 thì không thấy cậu ấy đâu hết. – Trình Quyến Thanh nhún vai – Tìm khắp nơi đều không thấy, biến mất không để lại dấu vết nào.
Hà Nguy nhớ tới chuyện Lâm Hác Dư đã từng nói anh ta vô tình bước vào một thế giới xa lạ. Lẽ nào nghệ sĩ dương cầm cũng gặp phải chuyện tương tự?
Phải chăng nhân viên văn phòng Hà Nguy và nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh cùng tới một nơi, cũng giống như hai người họ vậy?
***
Trên bàn bày vô số tấm ảnh đường phố với bối cảnh khác nhau, nhân vật chính đều là Trình Trạch Sinh. Trong tấm ảnh ở giữa, Trình Trạch Sinh và Hà Nguy đang đứng nói chuyện cùng fan trước máy bán nước tự động.
Hà Nguy cầm tấm ảnh kia lên:
– Anh theo dõi tôi à?
– Đừng nói khó nghe như vậy chứ. – Mặc dù sự thực đúng là như vậy.
Trình Quyến Thanh lấy một phong bì kraft ra, bỏ ảnh vào trong, dùng keo dán lại:
– Nếu như đến một ngày nào đó bức ảnh này không tồn tại, có khả năng hai người đã bước ra khỏi tuần hoàn rồi.
Trình Trạch Sinh không tới thế giới này, hắn sẽ không tử vong.
Sau khi đặt phong thư vào trong két an toàn, Trình Quyến Thanh lấy mấy lon bia trong túi ra:
– Tôi chỉ có thể đưa cho cậu bấy nhiêu thông tin thôi, sợ rằng rất khó, chỉ có thể bước vào trong “cục”.
Hà Nguy cầm một lon bia lên mở ra, ngồi khoanh chân trên tờ báo:
– Mỗi lần anh đều về như vậy à?
– Đơn giản lắm, ngày 15 tháng 6 tôi vẫn còn ở trại tạm giam, ngày 16 thức giấc ở trong căn phòng thuê, tôi biết ngay thời gian đã quay trở lại, một vòng tuần hoàn mới bắt đầu.
Trình Quyến Thanh khác với Hà Nguy, anh ta chỉ có một thân thể ở thế giới này, quay về vào tuyến thời gian khác nhau. Còn tình huống của Hà Nguy đặc thù hơn một chút. Anh là hai cá thể khác nhau cùng xuất hiện trên cùng một tuyến thời gian, chuyện này chắc chỉ có những nhà khoa học chuyên nghiên cứu về vũ trụ đa chiều mới có thể giải thích được.
Hà Nguy cụng lon bia trong tay với anh ta:
– Chúc anh thuận buồm xuôi gió.
– …Tôi ngồi nhà giam mà còn thuận buồm xuôi gió? – Trình Quyến Thanh bất đắc dĩ – Có ai nói miệng lưỡi cậu rất độc bao giờ chưa?
Hà Nguy cười nhạt, khẽ lắc đầu:
– Chưa từng, bao gồm cả em trai anh.
– Không tính em trai tôi, cậu có khuyết điểm gì thì trong mắt nó đều như tỏa sáng.
Hai người thoải mái nói chuyện với nhau. Trình Quyến Thanh cất lời:
– Chắc phải chúc cậu thuận lợi mới đúng. Cố gắng sống tới ngày 16, sau đó cứu em trai tôi.
– Sẽ thuận lợi thôi. – Hà Nguy nhúng tay vào bia, viết một chuỗi chữ cái trên bàn.
H,E,W,E,L,K,U
Trình Quyến Thanh liếc nhìn:
– Ồ, cuối cùng cũng giải được rồi à, cậu đã phân tích được mấy tầng hàm nghĩa?
– Hai. “He” là pinyin họ của tôi, cũng là viết tắt của Happy Ending, “We” phát âm tiếng Anh gần giống tên của tôi, cũng có thể chỉ đang biểu đạt “chúng ta”, LK…
Giọng Hà Nguy trầm xuống, Trình Quyến Thanh nói tiếp lời anh:
– Like hoặc Luck. Không phải chỉ là tỏ tình thôi sao, có gì phải ngại nói ra đâu.
Cho nên mấy chữ cái này có thể là một câu tỏ tình “Hà Nguy, thích anh”, cũng có thể là một lời chúc phúc và hy vọng, “Chúc may mắn, chúng ta sẽ có kết thúc tốt đẹp.”
– Tôi tin tưởng cậu có thể phá giải được vòng tuần hoàn này, cậu chính là Hà Nguy.
Trình Quyến Thanh mỉm cười uống hết lon bia rồi mở thêm một lon nữa. Hà Nguy cũng uống sạch, anh lau miệng, chẳng hề khiêm tốn:
– Tôi cũng tin tưởng tôi có thể cứu được cậu ấy.
Uống qua ba lượt, Hà Nguy chuẩn bị về, Trình Quyến Thanh túm anh lại:
– Tối nay ở đây đi.
Tầm mắt Hà Nguy dừng trên tay anh ta:
– Anh uống say rồi.
Trình Quyến Thanh cũng ngây người, sau đó mới phản ứng lại, vội bắn ra xa như bị điện giật:
– Đệt, cậu đừng nghĩ tôi có ý gì không an phận với cậu chứ. Cậu nhất định phải ở lại đây, ngày mai bọn họ đến bắt tôi, cậu phải ở lại giúp đỡ.
Hà Nguy hỏi giúp gì, Trình Quyến Thanh không trả lời, chỉ đi qua đường hầm để đổ rác.
Sáng sớm hôm sau, Hà Nguy mở mắt ra, Trình Quyến Thanh đã khoanh chân ngồi dưới đất, nạp đạn vào khẩu Glock.
Hà Nguy còn nhớ đây chính là khẩu súng đã bắn Hạ Lương, anh vừa định lên tiếng dặn Trình Quyến Thanh nhẹ tay thôi. Kết quả Trình Quyến Thanh quăng khẩu Glock cho Hà Nguy, hất hàm:
– Cậu cầm đi.
– …Tôi?
– Đúng vậy. Lát nữa bọn họ vào, cậu lên trước, tôi ở lại phía sau. – Trình Quyến Thanh chỉ lên tầng – Nổ súng xong thì cậu lên tầng hai luôn, bọn họ sẽ không đuổi theo. Chờ khi bọn họ cùng vào tầng hầm tìm tôi thì cậu tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Hà Nguy cầm khẩu Glock, nửa tin nửa ngờ. Anh cảm thấy Trình Quyến Thanh đang bẫy mình. Tiếp xúc với Trình Quyến Thanh càng nhiều, anh càng cảm thấy người này mặt dày, ỷ vào ký ức của bản thân hoàn chỉnh nên cố ý đẩy cho Hà Nguy một số chuyện anh không làm, giống như đang thử thách trí thông minh của anh.
Chẳng qua những lần trước đều bị Hà Nguy vạch trần, lần này còn bắt anh nổ súng với người của mình, Hà Nguy không nghĩ nhiều đã từ chối luôn.
– Lần này là thật đấy, đúng là cậu đã nổ súng.
– Anh chứng minh kiểu gì?
Trình Quyến Thanh xòe bàn tay phải ra, chỉ thấy từ lòng bàn tay đến cổ tay có một đường trắng mảnh. Đây là vết sẹo cũ kết lại do bị thương nhiều năm trước, không thể xóa mờ. Anh ta cười khổi:
– Cơ thể này lớn lên trong xóm nghèo. Đánh nhau với bọn du côn đầu đường xó chợ giành ăn là chuyện thường. Nghe nói vết sẹo này do hồi nhỏ bị nắp lon cứa rách, mặc dù không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường, nhưng không thể hoàn thành động tác yêu cầu độ khó cao như bắn súng.
Hà Nguy cầm cổ tay anh ta nhìn thật kỹ, ngạc nhiên nói:
– Anh không biết bắn súng? Vậy anh dạy nghệ sĩ dương cầm kia bắn súng kiểu gì?
– Tôi chỉ có thể dạy cậu ấy tư thế và kỹ thuật, không cần thiết phải đích thân bắn. – Trình Quyến Thanh nhún vai – Đáng tiếc là Trình Trạch Sinh không học được, song rất hứng thú với việc lắp ráp súng, cậu ấy vô cùng có thiên phú về phương diện này.
– Vậy mà anh nói cậu ta dùng súng không tệ?
– À, yêu cầu của kịch bản thôi mà, cậu phải thông cảm. – Trình Quyến Thanh đẩy anh tới cầu thang – Đừng cảm thấy áy náy, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, cho dù cậu có cẩn thận cỡ nào thì viên đạn cũng sẽ bắn trúng Hạ Lương. Nhưng có lần chỉ sượt qua cánh tay cậu ta thôi. Cậu nên nghĩ đến việc làm thế nào để Hạ Lương bị thương nhẹ chứ đừng nghĩ tới việc không làm cậu ta bị thương.
Hà Nguy cầm súng, cất bước nặng nề lên tầng.
Anh trốn sau rèm cửa, hiếm khi mới có cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi khi cầm súng. Nếu như bắt buộc phải bắn trúng Hạ Lương, vậy thì phải cố gắng để cậu ta chỉ bị thương ngoài da thôi.
m thanh mở khóa thông minh vang lên, Hà Nguy nâng cánh tay, họng súng nhắm thẳng vào cửa. Trong trí nhớ của anh, Hạ Lương bị thương tay phải. Cửa chậm rãi mở ra. Nửa bên vai Hạ Lương từ từ xuất hiện. Hà Nguy khẽ dịch tay sang bên trái, góc độ này có thể khiến viên đạn sượt qua cánh tay cậu ta. Anh cắn răng, bóp cò, một viên đạn xé gió lao đi.
– Hạ Lương! – Hồ Tùng Khải gọi Hạ Lương, Hạ Lương phát hiện viên đạn bay tới, vô thức nâng tay lên đỡ.
“Bụp” một tiếng, viên đạn bắn vào cánh tay phải của cậu ta, tay áo sơ mi lập tức nhuốm máu.
“…”
Hà Nguy nghe thấy tiếng kêu hỗn loạn ngoài cửa, trong lòng cũng rối bời, anh bắn thêm một phát về phía cửa sổ. Vừa quay đầu, Trình Quyến Thanh đã đứng trước cửa phòng chứa đồ, ra hiệu cho anh quăng súng qua đó.
Anh quăng súng qua, nhanh nhẹn lên tầng hai, trốn trong nhà vệ sinh, dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài cửa.
Ước chừng mười lăm phút sau, đám người cùng nhau xuống tầng hầm, phát hiện Trình Quyến Thanh đã chạy theo cửa sau rồi, căn biệt thự khôi phục lại yên tĩnh.
Hà Nguy nhìn tay của mình, thầm thở dài. Thế sự khó lường, chẳng ngờ cuối cùng Hạ Lương vẫn bị thương trong tay anh.