Hà Nguy ôm Stephen ngồi trên bệ ngồi cửa sổ, gọi điện thoại quốc tế cho Hà Lục.
Làm một người đàn ông vừa ưu nhã vừa tinh tế thật sự không dễ.
– Có chứ, trước đây đã từng hợp tác.
Xác định thay đổi trang phục không có vấn đề, Hà Nguy cởi áo vest xuống treo lên. Liên Cảnh Uyên tò mò hỏi:
Hà Lục đang rửa mặt, nghe điện thoại rất nhanh, miệng còn ngậm bọt kem đánh răng:
Thấy “Hà Nguy” đi vào bếp rót nước, để điện thoại trên bàn trà. Hà Nguy vội vàng cầm lên, nhanh chóng mở khóa, sửa danh thiếp của Hà Lục, thêm vào đó một dãy số mới.
– Mấy ngày nữa phải đi gặp anh ấy rồi, anh có căng thẳng không?
“Có chuyện gì thế anh?”
– Tôi có chìa khóa, ai gõ cửa cũng mặc kệ, đừng mở cửa cho người lạ.
“Bây giờ em đang ở nước ngoài à?”
Giọng điệu như thể Hà Nguy không phải một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà là đứa trẻ hơn ba mươi tháng tuổi.
Chú Tần không hỏi nhiều nữa, ngược lại còn nhắc nhở:
“Vâng, bây giờ em đang ở Ý.”
Cuối cùng, bản thân ở đối diện chậm rãi lắc đầu:
“Bao giờ thì về?”
Không biết tại sao, Hà Nguy âm thầm thở phào một hơi. Liên Cảnh Uyên cười cong mi, ngón trỏ vuốt qua những sợi tóc mềm mại của Hà Nguy:
Hà Lục phun bọt kem đánh răng, súc miệng, xả nước rửa sạch mặt, sau đó mở lịch ra xem ngày tháng. Anh ta trả lời:
– Ừ, anh thú vị, anh đi mua cơm đi.
– …Là tôi? – Hà Nguy cau mày, nghĩ thật kỹ về tình tiết vụ án. Màu sắc quần áo của anh và Trình Quyến Thanh mặc tương tự nhau, vóc dáng cũng không chênh lệch nhiều, bị nhận nhầm trong camera cũng là chuyện thường. Chẳng qua Hà Nguy nhìn chiếc áo khoác bên cạnh, cười lạnh một tiếng, xoay người chẳng thèm để ý tới anh ta.
“Khoảng chừng cuối tháng 4, sao thế anh?”
“…Không có gì”, Hà Nguy tìm bừa một cái cớ, “Hôm trước anh về nhà, mẹ ốm nên không đi làm, bà nói em đang ở nước ngoài.”
Thông qua nụ cười khẽ của anh ta, Hà Nguy dần hiểu ra, tình cảm yêu thầm bao nhiêu năm qua của em trai mình đã hoàn toàn chẳng nên cơm cháo gì. Liên Cảnh Uyên dịu dàng nhã nhặn, nhưng cảm giác xa cách thể hiện trong ánh mắt sẽ không lừa người. Anh ta nói mình với Hà Lục chỉ là bạn, vậy chắc chắn sẽ chỉ là bạn, không có khả năng tiến triển.
“Vâng, bây giờ em đang ở Ý.”
***
“Em vẫn thường gọi video với mẹ hỏi thăm sức khỏe bà thế nào mà, em còn hỏi cả chú Tần, kết quả chỉ bị cảm bình thường thôi. Em bảo bà uống nhiều nước ấm, bà còn mắng em vô lương tâm, phụ nữ tầm tuổi này thực sự khó chiều…”
Hai anh em trò chuyện với nhau một lát, cúp máy rồi, Hà Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ suy tư. Liên Cảnh Uyên ra khỏi phòng tắm, lau tóc, ngồi xuống cạnh anh:
***
– Đang nghĩ gì thế?
– …Anh cút đi.
– Hà Lục không ở trong nước, cuối tháng mới về. – Hà Nguy cười nhạt – Nhưng trong trí nhớ của tôi, sau khi tôi chuyển nhà cậu ấy có tới nhà tôi một chuyến, nhờ tôi giúp hẹn cậu đến đài thiên văn ngắm mưa sao băng.
Hà Nguy cố gắng nói với giọng điệu thoải mái và thờ ơ nhất có thể:
Với trí thông minh của Liên Cảnh Uyên, không khó để hiểu được ý của Hà Nguy. Anh ta khoát tay lên đầu vai Hà Nguy:
– Không ăn hành, – Hà Nguy liếc nhìn anh ta – Dị ứng.
– Ma đưa ở đâu ra, chắc là lạc đường trên núi thôi đấy chứ? Cháu biết rồi, biết rồi, nhất định sẽ chú ý an toàn.
– Vậy theo như những gì anh trải qua, “Hà Lục” và “anh” từng gặp nhau, hơn nữa còn nhờ “anh” hẹn tôi. Nếu như lo lắng Định luật Murphy, thì đợi tới khi Hà Lục trở về, dùng danh nghĩa của tôi hẹn gặp Hà Lục, vậy thì buổi hẹn đến đài thiên văn sẽ trở thành sự thực, cũng sẽ không bị lộ.
– Đang nghĩ gì thế?
Hà Nguy mỉm cười với Liên Cảnh Uyên:
Tối đến, Hà Nguy đứng trước gương, chỉnh lại khuy áo vest. Anh vuốt mái ra sau, chỉ để vài lọn tóc chưa cố định lưa thưa trước trán, buông hai khuy áo sơ mi, vừa hay để lộ chiếc dây chuyền mặt ổ khóa giản dị. Chấm thêm nốt ruồi ở đuôi mắt, thả lỏng cơ mặt, gần như có thể thay thế Hà Lục một cách hoàn mỹ.
– Tôi đang nghĩ, phải chăng trong vòng lặp trước chúng ta cũng làm như vậy. Cho nên mới truyền đạt thông tin ngày 16 tháng 6 đi.
Trong cơ thể chảy dòng máu tương tự, hai con người giống hệt nhau từ trong ra ngoài, bấy giờ đang nhìn nhau đăm đăm. Một người thản nhiên thoải mái, một người mang theo cảnh giác, dường như đang tiến hành một cuộc đấu trí không âm thanh.
– Mua cơm gan heo xào hành nhé? Tôi biết cậu dị ứng nấm, các loại cà, hải sản, thịt dê, thịt ngan, đúng là con nhà lính tính nhà quan, cái gì cũng không ăn được, khó hầu.
– Có lẽ vậy. – Liên Cảnh Uyên cười dịu dàng, vươn tay xoa tóc Hà Nguy – Đừng nghĩ quá nhiều, biết đâu một số chuyện không cần anh phải cố ý tạo ra thì sao, đôi khi chỉ cần thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.
Trình Quyến Thanh đứng dậy mặc áo khoác:
Stephen nhảy từ đùi Hà Nguy sang cạnh chủ nhân của nó, hai chân trước ấn ấn chân Liên Cảnh Uyên, còn ngẩng đầu, đôi mắt xanh như làn nước đong đầy chờ mong. Liên Cảnh Uyên cúi đầu, Stephen cọ mũi vào gò má anh ta, hài lòng cuộn tròn nhắm mắt lại.
– Sao rồi?
– Hà Lục không ở trong nước, cuối tháng mới về. – Hà Nguy cười nhạt – Nhưng trong trí nhớ của tôi, sau khi tôi chuyển nhà cậu ấy có tới nhà tôi một chuyến, nhờ tôi giúp hẹn cậu đến đài thiên văn ngắm mưa sao băng.
– Dính cậu ghê, chẳng trách cậu gọi nó là “tình nhân nhỏ bé”. À đúng rồi, – Hà Nguy chợt nhớ ra một vấn đề – Cậu có biết em trai tôi…
– Cậu cứ coi tôi như Hà Lục thì sẽ quen thôi.
– Tôi đang nghĩ, phải chăng trong vòng lặp trước chúng ta cũng làm như vậy. Cho nên mới truyền đạt thông tin ngày 16 tháng 6 đi.
Liên Cảnh Uyên cười nhạt:
Hai anh em trò chuyện với nhau một lát, cúp máy rồi, Hà Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ suy tư. Liên Cảnh Uyên ra khỏi phòng tắm, lau tóc, ngồi xuống cạnh anh:
Hà Nguy gật đầu, đương nhiên có, nhưng đó cũng là bản thân anh. Anh là người hiểu nhất cũng quen thuộc nhất, ngược lại không cần thiết phải lo lắng.
– Biết, tôi và Hà Lục chỉ là bạn bè, sẽ không bao giờ thay đổi.
Liên Cảnh Uyên chống má, nghiêng đầu nhìn anh:
– Nhưng tôi cũng tò mò lắm đấy, anh sẽ thích mẫu người thế nào nhỉ?
Thông qua nụ cười khẽ của anh ta, Hà Nguy dần hiểu ra, tình cảm yêu thầm bao nhiêu năm qua của em trai mình đã hoàn toàn chẳng nên cơm cháo gì. Liên Cảnh Uyên dịu dàng nhã nhặn, nhưng cảm giác xa cách thể hiện trong ánh mắt sẽ không lừa người. Anh ta nói mình với Hà Lục chỉ là bạn, vậy chắc chắn sẽ chỉ là bạn, không có khả năng tiến triển.
– Mật khẩu máy tính? – Hà Nguy dứt khoát hỏi ra miệng.
– Hỏi tôi chuyện gì?
– Mật khẩu máy tính? – Hà Nguy dứt khoát hỏi ra miệng.
Khi ấy trong hình ảnh ghi lại của camera ở ngã tư đường, cầu vai chiếc áo gió có khuy trang sức, áo Hà Nguy thì không, không phải Trình Quyến Thanh thì là ai?
– Mật khẩu làm sao? – Liên Cảnh Uyên nhìn biểu cảm của Hà Nguy, chợt ngớ ra – À… anh tưởng rằng đó là sinh nhật anh hả? Không phải đâu, ngày 24 tháng 1 âm lịch là ngày sinh nhật của mẹ tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra số này trùng với sinh nhật của anh đấy.
Hà Nguy cụp mi, khóe môi khẽ nhếch lên:
Không biết tại sao, Hà Nguy âm thầm thở phào một hơi. Liên Cảnh Uyên cười cong mi, ngón trỏ vuốt qua những sợi tóc mềm mại của Hà Nguy:
– Giật mình hả? Người “lãnh cảm” như anh đâu có cảm giác nam nữ. Nếu tôi thích anh, chắc đợi tới khi già chết anh cũng không phát hiện ra.
– Có lẽ vậy. – Liên Cảnh Uyên cười dịu dàng, vươn tay xoa tóc Hà Nguy – Đừng nghĩ quá nhiều, biết đâu một số chuyện không cần anh phải cố ý tạo ra thì sao, đôi khi chỉ cần thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.
Hà Nguy cản bàn tay Liên Cảnh Uyên lại, may mà không nói với anh ta chuyện có liên quan tới Trình Trạch Sinh, bằng không chắc chắn Liên Cảnh Uyên sẽ ngạc nhiên rớt vỡ kính.
Liên Cảnh Uyên chống má, nghiêng đầu nhìn anh:
– Cũng tạm, chỉ là bạn bình thường thôi. – Hà Nguy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh mà chẳng mảy may sợ hãi – Anh không nói em cũng không nhớ ra, chẳng phải đợt trước đưa tin cậu ta bị giết rồi ư? Đã bắt được hung thủ chưa vậy?
– Nhưng tôi cũng tò mò lắm đấy, anh sẽ thích mẫu người thế nào nhỉ?
May sao bình thường nghe điện thoại anh đều chỉ nhìn tên chứ không để ý tới số, cuối cùng lại trở thành lỗ hổng để bản thân lợi dụng.
“…Không có gì”, Hà Nguy tìm bừa một cái cớ, “Hôm trước anh về nhà, mẹ ốm nên không đi làm, bà nói em đang ở nước ngoài.”
Hà Nguy cụp mi, khóe môi khẽ nhếch lên:
– Chắc hẳn là kiểu người bất giác khiến tôi phải chủ động.
Hà Nguy cản bàn tay Liên Cảnh Uyên lại, may mà không nói với anh ta chuyện có liên quan tới Trình Trạch Sinh, bằng không chắc chắn Liên Cảnh Uyên sẽ ngạc nhiên rớt vỡ kính.
***
– Không thành vấn đề.
Trình Quyến Thanh vuốt cằm, tấm tắc lắc đầu:
Hà Nguy quay về nhà một chuyến, Diệp Lan Lan không có ở nhà, chú Tần nói bà chủ đã khỏi ốm lâu rồi, chẳng qua hiếm khi mới có cớ để ở nhà nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày mà thôi.
– Thay đổi kiểu này thực sự không hợp với anh chút nào.
– Ngồi một lát đi.
– Vậy thì tốt. – Hà Nguy chỉ lên tầng – Chú cứ làm việc đi ạ, cháu lên tầng tìm chút đồ.
Chú Tần xoa xoa tay, do dự một lúc lâu mới hỏi:
– Còn phải hỏi nữa à?
Chú Tần xoa xoa tay, do dự một lúc lâu mới hỏi:
Trình Quyến Thanh muốn vả miệng mình, cái gì mà gan heo xào hành, cứ cho cậu ta rau xanh đậu hũ là được rồi không phải sao?
– Cậu chủ, gần đây cậu hay về nhà, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Hà Nguy lười để ý tới anh ta, tự tìm chiếc ghế ngồi xuống. Mặc dù anh không phải tội phạm đang lẩn trốn, nhưng tình cảnh hiện tại cũng chẳng khác tội phạm là bao, không thể xuất hiện đường đường chính chính, chẳng ngờ lúc sinh thời có thể trải nghiệm cảm giác tốn chạy này.
– Không có gì đâu, cháu mới chuyển nhà, muốn mang một số đồ lúc trước đi.
Trình Quyến Thanh đang ngồi thì bật dậy, nghiêm túc nhìn anh:
Chú Tần không hỏi nhiều nữa, ngược lại còn nhắc nhở:
– Vẫn chưa.
– Anh, sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh lâu lắm rồi đấy.
– Cậu chủ, tôi xem trên báo ở trên núi Phục Long có án mạng. Cậu lên núi phải cẩn thận, nơi đó âm khí nặng nề, không sạch sẽ, dễ bị ma đưa.
Hà Lục đang rửa mặt, nghe điện thoại rất nhanh, miệng còn ngậm bọt kem đánh răng:
Hà Nguy dở khóc dở cười:
– Ma đưa ở đâu ra, chắc là lạc đường trên núi thôi đấy chứ? Cháu biết rồi, biết rồi, nhất định sẽ chú ý an toàn.
Anh lên tầng, vào phòng Hà Lục tìm kiếm một bộ vest, kéo ngăn tủ chọn một chiếc đồng hồ, hồi tưởng lại cách ăn vận của Hà Lục. Hình như trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây chuyền ổ khóa bằng bạc nguyên chất. Hà Nguy mở tủ đựng đồ trang sức, tìm mãi cuối cùng mới tìm được chiếc dây chuyền ấy trong một chiếc hộp nhung màu xanh dương.
– Dù sao anh cũng bị chụp được, đi hay không cũng thế.
Làm một người đàn ông vừa ưu nhã vừa tinh tế thật sự không dễ.
Gương mặt quá quen thuộc, ánh mắt anh quá thấu hiểu, biểu cảm quá mức rõ ràng.
– Ngày mai tôi phải đi hội thảo bên ngoài, tầm tối thứ 6 mới về. – Liên Cảnh Uyên bước vào, đặt tay lên vai Hà Nguy – Mong rằng tất cả sẽ thuận lợi với anh.
Rời khỏi nhà, Hà Nguy thuận đường dừng ở bốt điện thoại ven đường mua một chiếc sim điện thoại, không cần đăng ký tên, dùng vứt tùy ý.
“Em vẫn thường gọi video với mẹ hỏi thăm sức khỏe bà thế nào mà, em còn hỏi cả chú Tần, kết quả chỉ bị cảm bình thường thôi. Em bảo bà uống nhiều nước ấm, bà còn mắng em vô lương tâm, phụ nữ tầm tuổi này thực sự khó chiều…”
Tối đến, Hà Nguy đứng trước gương, chỉnh lại khuy áo vest. Anh vuốt mái ra sau, chỉ để vài lọn tóc chưa cố định lưa thưa trước trán, buông hai khuy áo sơ mi, vừa hay để lộ chiếc dây chuyền mặt ổ khóa giản dị. Chấm thêm nốt ruồi ở đuôi mắt, thả lỏng cơ mặt, gần như có thể thay thế Hà Lục một cách hoàn mỹ.
– …Thưa anh giai, dù sao tôi cũng đang bị truy nã, có thể thông cảm cho tội phạm đang lẩn trốn một chút không?
Liên Cảnh Uyên khoanh tay đứng ở cửa, cười nói:
– Giật mình hả? Người “lãnh cảm” như anh đâu có cảm giác nam nữ. Nếu tôi thích anh, chắc đợi tới khi già chết anh cũng không phát hiện ra.
– Thay đổi kiểu này thực sự không hợp với anh chút nào.
Liên Cảnh Uyên cười thành tiếng, vẫy tay bảo anh qua đây, giao mèo cho anh. Hà Nguy ngồi xổm xuống, tiếp tục cho Stephen ăn. Liên Cảnh Uyên đi rót nước, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười:
– Cậu cứ coi tôi như Hà Lục thì sẽ quen thôi.
Liên Cảnh Uyên vuốt cằm, chậm rãi gật đầu. Anh ta nghiêm túc suy nghĩ, tưởng tượng đây là Hà Lục thì cảm giác mất tự nhiên kia chợt biến mất.
Xác định thay đổi trang phục không có vấn đề, Hà Nguy cởi áo vest xuống treo lên. Liên Cảnh Uyên tò mò hỏi:
♠Chương 70♠
– Mấy ngày nữa phải đi gặp anh ấy rồi, anh có căng thẳng không?
– Vậy thì tốt. – Hà Nguy chỉ lên tầng – Chú cứ làm việc đi ạ, cháu lên tầng tìm chút đồ.
Hà Nguy gật đầu, đương nhiên có, nhưng đó cũng là bản thân anh. Anh là người hiểu nhất cũng quen thuộc nhất, ngược lại không cần thiết phải lo lắng.
– Ngày mai tôi phải đi hội thảo bên ngoài, tầm tối thứ 6 mới về. – Liên Cảnh Uyên bước vào, đặt tay lên vai Hà Nguy – Mong rằng tất cả sẽ thuận lợi với anh.
“Hà Lục” trong gương mỉm cười, đưa tay ra hiệu với anh ta.
– Không thành vấn đề.
Liên Cảnh Uyên cười nhạt:
***
– Lần ấy tôi gánh tội thay cho cậu đấy. Nói cho cậu biết, thực ra người bị quay được ở ngã tư đường chính là cậu mới đúng.
Lại một lần nữa đặt chân đến khu Tương Lai, Hà Nguy nhìn đồng hồ, dựa vào tường đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cuối cùng, tiếng bước chân chậm rãi cũng đến gần. Hà Nguy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt của người kia. Để giảm bớt căng thẳng trong lòng, anh xoa cổ, giả dạng giọng điệu của Hà Lục:
Stephen nhảy từ đùi Hà Nguy sang cạnh chủ nhân của nó, hai chân trước ấn ấn chân Liên Cảnh Uyên, còn ngẩng đầu, đôi mắt xanh như làn nước đong đầy chờ mong. Liên Cảnh Uyên cúi đầu, Stephen cọ mũi vào gò má anh ta, hài lòng cuộn tròn nhắm mắt lại.
– Anh, sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh lâu lắm rồi đấy.
Về đến nhà, Liên Cảnh Uyên cũng vừa về tới nơi, đang cho Stephen ăn. Thấy Hà Nguy bước vào, anh ta hỏi:
– Cậu chủ, gần đây cậu hay về nhà, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Cánh cửa căn hộ 404 mở ra, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Từng ngóc ngách nơi đây đều có hồi ức sinh hoạt của anh và Trình Trạch Sinh. Hơn nữa bây giờ Trình Trạch Sinh vẫn còn sống, mặc dù không thể nhìn thấy hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sinh hoạt của hắn ở nơi này.
– Hà Lục, em có quen Trình Trạch Sinh không?
Sáng sớm ngày thứ bảy, Hà Nguy đưa Stephen tới cửa hàng thú cưng, buổi chiều Liên Cảnh Uyên sẽ đến đón. Anh tới Phú Thịnh Cẩm Long, đi theo con đường quen thuộc dừng lại trước cửa căn hầm. Trình Quyến Thanh đang chơi game mobile dưới đó, còn không thèm nhấc mí mắt lên nhìn anh lấy một cái:
– Ngồi một lát đi.
Thấy “Hà Nguy” đi vào bếp rót nước, để điện thoại trên bàn trà. Hà Nguy vội vàng cầm lên, nhanh chóng mở khóa, sửa danh thiếp của Hà Lục, thêm vào đó một dãy số mới.
May sao bình thường nghe điện thoại anh đều chỉ nhìn tên chứ không để ý tới số, cuối cùng lại trở thành lỗ hổng để bản thân lợi dụng.
Anh lên tầng, vào phòng Hà Lục tìm kiếm một bộ vest, kéo ngăn tủ chọn một chiếc đồng hồ, hồi tưởng lại cách ăn vận của Hà Lục. Hình như trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây chuyền ổ khóa bằng bạc nguyên chất. Hà Nguy mở tủ đựng đồ trang sức, tìm mãi cuối cùng mới tìm được chiếc dây chuyền ấy trong một chiếc hộp nhung màu xanh dương.
Chờ “Hà Nguy” mang nước ra, cậu “em trai” vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, không hề phát hiện điện thoại để trên bàn đã bị người ta đụng tay.
Cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra không khác nhiều so với trí nhớ. Kỹ năng diễn xuất của Hà Nguy không được tới mức qua cửa, nhưng chẳng qua anh rất hiểu em trai mình, giả trang giọng điệu và thần thái của em trai giống như đúc. Anh biết hôm nay Trình Trạch Sinh ở nhà mình, sẽ không về căn hộ, trong lòng hơi tiếc nuối. Trước đây sống chung một mái nhà còn cảm thấy con ma này thật phiền, bây giờ mới phát hiện hy vọng xa vời nhất giấu sâu trong tim chính là nhìn thấy một tờ giấy đột ngột xuất hiện từ không khí.
Cuộc trò chuyện kết thúc thuận lợi, Hà Nguy đến huyền quan thay giày, chợt bị gọi lại:
“Bây giờ em đang ở nước ngoài à?”
– Hà Lục, em có quen Trình Trạch Sinh không?
Nhìn ánh mắt anh trút dần cảnh giác, Hà Nguy biết bản thân mình đã thành công rồi, giống như lúc trước anh đã bị lừa, khi ấy anh vô cùng tin tưởng người đàn ông trước mặt chính là em trai ruột của mình.
Hà Nguy cố gắng nói với giọng điệu thoải mái và thờ ơ nhất có thể:
“Hà Lục” trong gương mỉm cười, đưa tay ra hiệu với anh ta.
– Có chứ, trước đây đã từng hợp tác.
– Quan hệ thế nào?
Liên Cảnh Uyên khoanh tay đứng ở cửa, cười nói:
– Cũng tạm, chỉ là bạn bình thường thôi. – Hà Nguy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh mà chẳng mảy may sợ hãi – Anh không nói em cũng không nhớ ra, chẳng phải đợt trước đưa tin cậu ta bị giết rồi ư? Đã bắt được hung thủ chưa vậy?
Hết chương 69
Gương mặt quá quen thuộc, ánh mắt anh quá thấu hiểu, biểu cảm quá mức rõ ràng.
Cánh cửa căn hộ 404 mở ra, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Từng ngóc ngách nơi đây đều có hồi ức sinh hoạt của anh và Trình Trạch Sinh. Hơn nữa bây giờ Trình Trạch Sinh vẫn còn sống, mặc dù không thể nhìn thấy hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sinh hoạt của hắn ở nơi này.
Trong cơ thể chảy dòng máu tương tự, hai con người giống hệt nhau từ trong ra ngoài, bấy giờ đang nhìn nhau đăm đăm. Một người thản nhiên thoải mái, một người mang theo cảnh giác, dường như đang tiến hành một cuộc đấu trí không âm thanh.
Hà Nguy quay về nhà một chuyến, Diệp Lan Lan không có ở nhà, chú Tần nói bà chủ đã khỏi ốm lâu rồi, chẳng qua hiếm khi mới có cớ để ở nhà nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày mà thôi.
Cuối cùng, bản thân ở đối diện chậm rãi lắc đầu:
– Lát nữa cậu ra ngoài mua cơm hay tôi mua đây? – Trình Quyến Thanh hỏi.
– Vẫn chưa.
Cuộc trò chuyện kết thúc thuận lợi, Hà Nguy đến huyền quan thay giày, chợt bị gọi lại:
Nhìn ánh mắt anh trút dần cảnh giác, Hà Nguy biết bản thân mình đã thành công rồi, giống như lúc trước anh đã bị lừa, khi ấy anh vô cùng tin tưởng người đàn ông trước mặt chính là em trai ruột của mình.
Về đến nhà, Liên Cảnh Uyên cũng vừa về tới nơi, đang cho Stephen ăn. Thấy Hà Nguy bước vào, anh ta hỏi:
Hà Nguy ôm Stephen ngồi trên bệ ngồi cửa sổ, gọi điện thoại quốc tế cho Hà Lục.
Hà Nguy cởi áo vest, vươn tay xoa mái tóc ngắn của mình, cất giọng thoải mái:
– Sao rồi?
Hà Nguy cởi áo vest, vươn tay xoa mái tóc ngắn của mình, cất giọng thoải mái:
– Còn phải hỏi nữa à?
Liên Cảnh Uyên cười thành tiếng, vẫy tay bảo anh qua đây, giao mèo cho anh. Hà Nguy ngồi xổm xuống, tiếp tục cho Stephen ăn. Liên Cảnh Uyên đi rót nước, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười:
– Thực sự không ngờ đấy, không ai có thể trốn thoát được Hỏa Nhãn Kim Tinh của cảnh sát Hà, vậy mà anh lại bị lừa dối bởi chính anh. Quả thực kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.
– Cậu chẳng thú vị chút nào hết, không lần nào lừa được. Tại sao em trai tôi lại thiếu suy nghĩ rồi chọn một người đàn ông tẻ nhạt như cậu chứ?
– Tôi căng thẳng lắm. Nhìn thấy “tôi”, tim tôi đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. – Hà Nguy ngẩng đầu lên – Ngày mai khi tan làm, tôi sẽ tới tìm cậu hỏi thăm một số vấn đề.
– Hỏi tôi chuyện gì?
Hà Nguy dở khóc dở cười:
– Tôi căng thẳng lắm. Nhìn thấy “tôi”, tim tôi đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. – Hà Nguy ngẩng đầu lên – Ngày mai khi tan làm, tôi sẽ tới tìm cậu hỏi thăm một số vấn đề.
– Chuyện về vũ trụ song song, cậu cứ nói theo những gì mình biết, không phải nghĩ nhiều đâu.
Cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra không khác nhiều so với trí nhớ. Kỹ năng diễn xuất của Hà Nguy không được tới mức qua cửa, nhưng chẳng qua anh rất hiểu em trai mình, giả trang giọng điệu và thần thái của em trai giống như đúc. Anh biết hôm nay Trình Trạch Sinh ở nhà mình, sẽ không về căn hộ, trong lòng hơi tiếc nuối. Trước đây sống chung một mái nhà còn cảm thấy con ma này thật phiền, bây giờ mới phát hiện hy vọng xa vời nhất giấu sâu trong tim chính là nhìn thấy một tờ giấy đột ngột xuất hiện từ không khí.
Liên Cảnh Uyên gật đầu, hiểu rồi, may sao còn biết trước chuyện Hà Nguy xuyên về quá khứ, bằng không nghe thấy có người nói tự mình trải nghiệm “vũ trụ song song”, chắc chắn anh ta sẽ xem nó như trò đùa.
Lại một lần nữa đặt chân đến khu Tương Lai, Hà Nguy nhìn đồng hồ, dựa vào tường đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút. Cuối cùng, tiếng bước chân chậm rãi cũng đến gần. Hà Nguy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt của người kia. Để giảm bớt căng thẳng trong lòng, anh xoa cổ, giả dạng giọng điệu của Hà Lục:
Sáng sớm ngày thứ bảy, Hà Nguy đưa Stephen tới cửa hàng thú cưng, buổi chiều Liên Cảnh Uyên sẽ đến đón. Anh tới Phú Thịnh Cẩm Long, đi theo con đường quen thuộc dừng lại trước cửa căn hầm. Trình Quyến Thanh đang chơi game mobile dưới đó, còn không thèm nhấc mí mắt lên nhìn anh lấy một cái:
– Quan hệ thế nào?
– Vậy theo như những gì anh trải qua, “Hà Lục” và “anh” từng gặp nhau, hơn nữa còn nhờ “anh” hẹn tôi. Nếu như lo lắng Định luật Murphy, thì đợi tới khi Hà Lục trở về, dùng danh nghĩa của tôi hẹn gặp Hà Lục, vậy thì buổi hẹn đến đài thiên văn sẽ trở thành sự thực, cũng sẽ không bị lộ.
– Đến rồi à, hôm nay cậu phải ở chỗ tôi một ngày, nhớ phải nộp tiền ăn đấy.
Hà Nguy cười lạnh:
Hà Nguy lười để ý tới anh ta, tự tìm chiếc ghế ngồi xuống. Mặc dù anh không phải tội phạm đang lẩn trốn, nhưng tình cảnh hiện tại cũng chẳng khác tội phạm là bao, không thể xuất hiện đường đường chính chính, chẳng ngờ lúc sinh thời có thể trải nghiệm cảm giác tốn chạy này.
– Lát nữa cậu ra ngoài mua cơm hay tôi mua đây? – Trình Quyến Thanh hỏi.
– Anh.
– Anh.
– …Thưa anh giai, dù sao tôi cũng đang bị truy nã, có thể thông cảm cho tội phạm đang lẩn trốn một chút không?
Hà Nguy cười lạnh:
– Dù sao anh cũng bị chụp được, đi hay không cũng thế.
Trình Quyến Thanh đang ngồi thì bật dậy, nghiêm túc nhìn anh:
– Lần ấy tôi gánh tội thay cho cậu đấy. Nói cho cậu biết, thực ra người bị quay được ở ngã tư đường chính là cậu mới đúng.
– …Là tôi? – Hà Nguy cau mày, nghĩ thật kỹ về tình tiết vụ án. Màu sắc quần áo của anh và Trình Quyến Thanh mặc tương tự nhau, vóc dáng cũng không chênh lệch nhiều, bị nhận nhầm trong camera cũng là chuyện thường. Chẳng qua Hà Nguy nhìn chiếc áo khoác bên cạnh, cười lạnh một tiếng, xoay người chẳng thèm để ý tới anh ta.
Khi ấy trong hình ảnh ghi lại của camera ở ngã tư đường, cầu vai chiếc áo gió có khuy trang sức, áo Hà Nguy thì không, không phải Trình Quyến Thanh thì là ai?
Trình Quyến Thanh vuốt cằm, tấm tắc lắc đầu:
***
– Cậu chẳng thú vị chút nào hết, không lần nào lừa được. Tại sao em trai tôi lại thiếu suy nghĩ rồi chọn một người đàn ông tẻ nhạt như cậu chứ?
– Ừ, anh thú vị, anh đi mua cơm đi.
Hết chương 69
Trình Quyến Thanh đứng dậy mặc áo khoác:
– Mua cơm gan heo xào hành nhé? Tôi biết cậu dị ứng nấm, các loại cà, hải sản, thịt dê, thịt ngan, đúng là con nhà lính tính nhà quan, cái gì cũng không ăn được, khó hầu.
– Dính cậu ghê, chẳng trách cậu gọi nó là “tình nhân nhỏ bé”. À đúng rồi, – Hà Nguy chợt nhớ ra một vấn đề – Cậu có biết em trai tôi…
– Không ăn hành, – Hà Nguy liếc nhìn anh ta – Dị ứng.
Trình Quyến Thanh muốn vả miệng mình, cái gì mà gan heo xào hành, cứ cho cậu ta rau xanh đậu hũ là được rồi không phải sao?
Hà Nguy chiếm lấy ghế nằm, thoải mái ngả người xuống. Trình Quyến Thanh đứng ở cửa tầng hầm vẫy tay, tận tình dặn dò:
– Tôi có chìa khóa, ai gõ cửa cũng mặc kệ, đừng mở cửa cho người lạ.
Giọng điệu như thể Hà Nguy không phải một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà là đứa trẻ hơn ba mươi tháng tuổi.
– …Anh cút đi.