– Cậu đã xử lý hiện trường xảy ra án mạng chưa?
Đáng tiếc anh đã nói quá muộn, cửa phòng Liên Cảnh Uyên mở ra. Anh ta mặc áo khoác ra ngoài, mỉm cười dịu dàng với anh:
Anh rút bừa một quyển sổ trong phòng làm việc, mô phỏng theo chữ viết của Trình Trạch Sinh để viết lại đoạn nhạc phổ kia. Chỉ tiếc học không quá giống, vẫn có điểm khác biệt so với nét chữ của Trình Trạch Sinh. Anh có thói quen viết liền số “5”, không nhìn kỹ sẽ thấy giống số “8”. Lần này anh cố ý viết rời ra, nhưng cũng không giống, có phần lạc loài.
– Rồi. – Hà Nguy gật đầu, anh làm việc nghiêm túc tỉ mỉ, có đầu có cuối, chắc chắn không còn sai sót gì mới rời khỏi dinh thự.
Bình thường Hà Nguy rất lạnh lùng bình tĩnh, không gì có thể chọc giận anh, nhưng nhắc tới chuyện của Trình Trạch Sinh, dễ dàng nhận thấy cảm xúc của anh đang dao động. Nếu bảo Trình Quyến Thanh phải hình dung, anh ta chỉ có một câu duy nhất, Hà Nguy quá xem trọng Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy hạ thấp giọng hỏi:
Hà Nguy dở khóc dở cười, anh nói với mẹ mình vẫn còn việc ở Cục, lần sau về sẽ ăn cơm cùng bà.
Trình Quyến Thanh rút một cây súng trong túi ra, đặt lên bàn:
Cổ áo chợt bị túm lấy, Hà Nguy lạnh lùng nhìn anh ta:
– Cho cậu cái này, cầm cẩn thận.
Mở khóa người dùng.
– Hôm tôi bị bắt đã cảm ơn cảnh sát Hà rồi, có lẽ cậu không để ý đâu nhỉ?
– Tại sao khi thẩm vấn anh lại không nói gì?
Trên bàn chính là khẩu 92, Hà Nguy cầm súng lên quan sát một lát rồi hỏi:
8, 5, 23, 5, 12, 11, 21.
– Đây chính là khẩu dưới tầng hầm hả?
– Đây chính là khẩu dưới tầng hầm hả?
Từ đầu tới cuối Lý Thành Quý đều giữ nụ cười ấy:
– Đúng vậy, tôi đi lấy, ngày mai bọn cậu tới đó lục soát rồi, có thừa một khẩu súng thì biết làm thế nào.
Hà Nguy nắm chặt súng, ánh mắt nhìn Trình Quyến Thanh càng thêm lạnh lùng:
– Khi còn nhỏ con cũng đâu thế này, khi ấy con thích khóc, còn thích mặc những bộ đồ nhỏ màu sắc xinh đẹp. Sau này không khóc nữa, nhưng ăn mặc chẳng khác nào phím đàn dương cầm.
– Mấy lần trước tôi đều không thể giải thích rõ, lần này càng không thể giải thích. – Trình Quyến Thanh nhún vai như thể đã quen với điều này, giọng điệu hờ hững – Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, thu dọn đồ đạc đi, còn có việc cần làm.
– Cái chết của Trình Trạch Sinh không liên quan tới anh ư? Hung khí còn đang nằm trong tay anh này.
– Không có nguyên nhân gì khác đâu, chẳng qua tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của mình. Tôi đã báo được thù, không cần thiết phải kéo theo người khác. – Lý Thành Quý nhún vai – Tôi chỉ cảm thấy mình không may mắn vì chưa nghe hết toàn bộ. Ban đầu tôi còn tưởng hai vị khác ấy chỉ nói bí mật phá án thôi, không ngờ lại là vụ án mà cảnh sát Hà từng phá.
– …Ở chỗ tôi thì do tôi giết à?
Hà Nguy nhìn chằm chằm bàn phím, nhất thời không rõ chuyện này nói lên điều gì. Ngày 24 tháng 1 là sinh nhật của anh, Liên Cảnh Uyên dùng sinh nhật anh làm mật mã ư?
– Vậy anh giải thích thế nào về khẩu súng này? Đạn nó sử dụng, đống vỏ đạn dưới tầng hầm và viên đạn trên ngực Trình Trạch Sinh đều giống nhau.
Diệp Lan Lan khoác cánh tay anh xuống tầng, làm nũng với con trai:
– Mấy lần trước tôi đều không thể giải thích rõ, lần này càng không thể giải thích. – Trình Quyến Thanh nhún vai như thể đã quen với điều này, giọng điệu hờ hững – Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, thu dọn đồ đạc đi, còn có việc cần làm.
Kha Ba tìm bản lời khai đưa cho Hà Nguy, Hà Nguy mở mấy trang, Lý Thành Quý chỉ khai báo toàn bộ quá trình gây án của mình chứ không hề nhắc tới anh và Trình Trạch Sinh.
Hà Nguy hỏi anh ta định làm gì, anh ta nói vẫn phải tới nhà nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh một chuyến. Dứt lời bèn móc chiếc dây chuyền trong túi ra lắc lư trước mặt Hà Nguy:
Hà Nguy quay đầu, Diệp Lan Lan đã đứng bên cửa từ khi nào, mỉm cười dịu dàng nhã nhặn với anh.
– Cái này, quên mất không đặt về chỗ cũ.
Bọn họ làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, trong lòng Liên Cảnh Uyên nghĩ gì Hà Nguy đều biết rõ cả, anh mỉm cười:
Chương 68: Again
Hà Nguy cúi đầu nhìn súng, cuối cùng vẫn cho vào trong túi. Anh và Trình Quyến Thanh nhân lúc tối trời lẻn vào căn biệt thự của nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh. Trong phòng tối om, bởi vì cái chết của Trình Trạch Sinh, người hầu đều bị gọi đi lấy lời khai, hơn nữa mẹ hắn còn đang ở trong Cục, lúc này tạm thời chưa có ai tới đây, cho tới sáng mai, Sùng Trăn mới dẫn người qua lục soát.
H, E, W, E, L, K, U.
Trình Quyến Thanh có tất cả chìa khóa nhà của Trình Trạch Sinh, cũng nhớ hết mật mã. Anh ta nói không sai, khi lấy khẩu cung quả thực anh ta đã gánh tội thay cho Hà Nguy. Hai người mò mẫm trong tối, Trình Quyến Thanh quen đường tìm tới sofa, nhét dây chuyền vào trong kẽ. Hà Nguy lên tầng, lẻn vào phòng ngủ Trình Trạch Sinh, mang găng tay lấy quyển sổ viết nhạc xuống.
– Cậu đã xử lý hiện trường xảy ra án mạng chưa?
Sau mười hai giờ khuya, Hà Nguy trở về chỗ Liên Cảnh Uyên. Anh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, động tác rất khẽ, Stephen nhảy từ bệ ngồi cửa sổ xuống, đứng ở huyền quan kêu một tiếng.
Anh mở điện thoại, giở tới trang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy đoạn giản phổ chưa hoàn thành. Trình Quyến Thanh ghé sát lại gần nói:
Hà Nguy chìm vào im lặng. Diệp Lan Lan thấy anh không nói gì thì khẽ hỏi:
Lẽ nào hành vi gây án của anh ta không bị ảnh hưởng bởi mình và nằm ngoài vòng lặp này?
– Anh biết thì nói ra đi.
– Cậu đã dịch được đoạn giản phổ này chưa?
Hà Nguy lắc đầu, liếc nhìn anh ta:
– Tôi nhớ, không cần nhắc.
– Anh biết thì nói ra đi.
Liên Cảnh Uyên chỉ vào trong phòng làm việc, bảo anh cứ thoải mái.
– Cảnh sát Hà, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Trình Quyến Thanh không nói, anh ta vỗ vai Hà Nguy:
Chỉ suy nghĩ nửa phút thôi, Hà Nguy tạm gác chuyện này qua một bên. Với quan hệ của anh và Liên Cảnh Uyên, tự suy nghĩ phỏng đoán không bằng hỏi thẳng luôn. Anh kết nối điện thoại Trình Trạch Sinh vào máy tính, tìm chiếc USB trên bàn máy tính, copy đoạn nhạc lưu trong điện thoại của Trình Trạch Sinh qua.
– Chắc hẳn anh đã biết tôi muốn hỏi gì, chuyện phương pháp gây án của anh là sao?
– Về lấy đồ. – Hà Nguy mở cửa bước vào văn phòng, gọi thẳng Kha Ba – Đã lấy xong lời khai của Lý Thành Quý chưa?
– Chuyện này do cậu nói với tôi đấy. Đừng vội, cậu sẽ nhanh chóng đoán ra thôi.
Vẫn chưa muộn, tôi vẫn còn cơ hội cứu được cậu.
Trình Quyến Thanh không nói, anh ta vỗ vai Hà Nguy:
Hà Nguy cố gắng áp chế niềm chua xót đang dâng lên đầu tim. Copy đoạn nhạc vào USB xong, anh tắt máy, ngồi thơ thẩn trước màn hình.
Hà Nguy thuận tay hái một chiếc lá trên lọ hoa, kẹp vào trang giản phổ, đặt nó về ngăn kéo.
– Đúng thế, tối qua còn gọi điện với mẹ nói phải nửa tháng nữa mới về, bảo mẹ có ốm thì phải uống nhiều nước ấm, đúng là vô lương tâm.
Anh mở điện thoại, giở tới trang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy đoạn giản phổ chưa hoàn thành. Trình Quyến Thanh ghé sát lại gần nói:
Rời khỏi biệt thự, Trình Quyến Thanh lại nói:
– Còn nhà cậu nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai ngày nữa là cậu chuyển vào đấy nhỉ? Đi thu dọn đồ nhanh lên nào.
– …Ở chỗ tôi thì do tôi giết à?
– Tôi nhớ, không cần nhắc.
Sở dĩ anh không nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Hà Lục, bởi vì Hà Lục sinh vào ngày 24. Khi ấy Hà Nguy sinh vào tầm 11 giờ đêm, tới sáu giờ sáng hôm sau Hà Lục mới sinh. Bởi vậy anh ta mới mang tên “Lục”. Rõ ràng là hai anh em sinh đôi, nhưng ngày sinh giấy khai sinh lại lệch nhau một ngày.
Trình Quyến Thanh cạn lời:
Hết chương 68
– Suỵt. – Hà Nguy dựng ngón trỏ lên – Bây giờ đã muộn rồi, đừng đánh thức daddy mày.
– Thái độ vẫn lạnh lùng như vậy, nếu cậu không phải em dâu tôi, tôi sẽ không tốn công sức vậy đâu.
– Ủa? Chẳng phải Chi đội trưởng Hà vừa mới đi rồi ư? Sao lại về rồi ạ?
Cổ áo chợt bị túm lấy, Hà Nguy lạnh lùng nhìn anh ta:
Trời còn chưa sáng, Hà Nguy đã đội mũ đeo khẩu trang trở về căn hộ 404 khu Tương Lai. Sử dụng hai tiếng đồng hồ dọn sạch những dấu vết sinh hoạt để lại trong khoảng thời gian này, mang theo cả một túi to đồ đạc đi tiêu hủy.
– Tôi còn chưa làm rõ chuyện anh có hoàn toàn vô tội với cái chết của Trình Trạch Sinh hay không. Nếu như anh không phải là anh trai cậu ấy, tôi không thể đứng cạnh anh một cách hòa bình như thế này được.
Hà Nguy lắc đầu, liếc nhìn anh ta:
Trình Quyến Thanh rút một cây súng trong túi ra, đặt lên bàn:
– Được rồi, được rồi, cậu nghĩ thế nào cũng được. Chờ cậu bớt nóng rồi nói tiếp. – Trình Quyến Thanh không so đo với anh, vẫn câu nói cũ, anh ta đã quen rồi.
Có bóng lưng anh dựa vào lan can hút thuốc, có ảnh anh nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường sofa, còn có vô số những biểu cảm khác nhau. Nhìn từng tấm ảnh, Hà Nguy không ngờ mình có thể sinh động trong ống kính của người khác đến vậy, anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bình thường Hà Nguy rất lạnh lùng bình tĩnh, không gì có thể chọc giận anh, nhưng nhắc tới chuyện của Trình Trạch Sinh, dễ dàng nhận thấy cảm xúc của anh đang dao động. Nếu bảo Trình Quyến Thanh phải hình dung, anh ta chỉ có một câu duy nhất, Hà Nguy quá xem trọng Trình Trạch Sinh.
– Con phải về nhà nhiều hơn, không về nhà một mình mẹ cô đơn biết nhường nào. Gần đây Hà Lục lại đang ở nước ngoài, con bận rộn công việc như vậy, mẹ một bó tuổi rồi lỡ có ốm thì cũng không ai chăm nom…
Trình Quyến Thanh cạn lời:
Sau mười hai giờ khuya, Hà Nguy trở về chỗ Liên Cảnh Uyên. Anh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, động tác rất khẽ, Stephen nhảy từ bệ ngồi cửa sổ xuống, đứng ở huyền quan kêu một tiếng.
– Đang đọc sách. – Liên Cảnh Uyên không nói hết. Đọc sách chỉ để giết thời gian, thực ra anh ta đang lo lắng cho sự an toàn của Hà Nguy.
– Suỵt. – Hà Nguy dựng ngón trỏ lên – Bây giờ đã muộn rồi, đừng đánh thức daddy mày.
***
– Tôi còn chưa làm rõ chuyện anh có hoàn toàn vô tội với cái chết của Trình Trạch Sinh hay không. Nếu như anh không phải là anh trai cậu ấy, tôi không thể đứng cạnh anh một cách hòa bình như thế này được.
Đáng tiếc anh đã nói quá muộn, cửa phòng Liên Cảnh Uyên mở ra. Anh ta mặc áo khoác ra ngoài, mỉm cười dịu dàng với anh:
Kha Ba hoang mang, mặc dù không hiểu vụ án này còn gì để thấm vấn nữa, nhưng cậu ta vẫn lấy sổ ra, chuẩn bị đi theo vào ghi chép. Hà Nguy lại nói không cần, không phải thẩm vấn chính thức, chẳng qua chỉ hỏi mấy vấn đề, một mình anh vào là được.
– Về rồi đấy à.
Chừng mười giờ, Hà Nguy vội vàng tới Cục thành phố, anh tiến vào trong từ bãi đỗ xe. Thấy chiếc xe Jeep quen thuộc theo anh bao năm, anh ngẩng đầu, nhìn thấy mình đang cất bước nhẹ nhàng xuống cầu thang. Anh mặc áo sơ mi xanh, vắt áo khoác màu đen trên vai, đi về phía này.
– Ừ. – Hà Nguy thay giày, thấy anh ta không giống như vừa thức giấc bèn hỏi – Muộn vậy mà còn chưa ngủ hả?
– Vậy anh giải thích thế nào về khẩu súng này? Đạn nó sử dụng, đống vỏ đạn dưới tầng hầm và viên đạn trên ngực Trình Trạch Sinh đều giống nhau.
♠Chương 69♠
– Đang đọc sách. – Liên Cảnh Uyên không nói hết. Đọc sách chỉ để giết thời gian, thực ra anh ta đang lo lắng cho sự an toàn của Hà Nguy.
Hà Nguy nhìn chằm chằm nhạc phổ, hồi tưởng về gợi ý mà lúc trước Trình Quyến Thanh đã đưa ra “Rất nhiều chuyện không cần phải nghĩ phức tạp như vậy”. Anh ta đang ám chỉ phá giải đoạn giản phổ này thực ra rất đơn giản, không cần dùng đến những mật mã anh thường dùng hay sao?
Bọn họ làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, trong lòng Liên Cảnh Uyên nghĩ gì Hà Nguy đều biết rõ cả, anh mỉm cười:
Ra khỏi Cục thành phố, suy nghĩ của Hà Nguy càng thêm rõ ràng. Anh hồi tưởng về những chuyện xảy ra lúc trước, chợt phát hiện ra, bản thân mình còn phải làm rất nhiều chuyện.
– Không sao, tôi biết bây giờ bản thân đang có thân phận gì, tôi sẽ cẩn thận.
Hà Nguy vội vàng trốn sau xe Jeep, chờ khi “anh” lên xe rồi, anh cúi người nhanh nhẹn chạy tới sau một chiếc xe khác. Bóng dáng lướt qua khiến Hà Nguy đang ngồi trong xe ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ở hàng rào đối diện chỉ có một chú chim nhỏ liền mỉm cười lái xe đi.
Liên Cảnh Uyên gật đầu, với tính cách của Hà Nguy, quả thực không cần phải lo lắng nhiều. Người về rồi, có thể yên tâm ngủ ngon. Hà Nguy gọi anh ta lại:
– Tôi có thể mượn máy tính của anh dùng không?
Hết chương 68
Liên Cảnh Uyên chỉ vào trong phòng làm việc, bảo anh cứ thoải mái.
– Không có gì đâu ạ, con tới lấy mấy bộ quần áo. – Hà Nguy xách túi đứng dậy – Mẹ, tại sao mẹ lại không tới công ty?
Hà Nguy tới phòng làm việc mở máy tính lên, sau đó về phòng cầm điện thoại của Trình Trạch Sinh qua đây, ngồi xuống nhìn màn hình mới phát hiện cần mật mã. Hà Nguy định đi hỏi Liên Cảnh Uyên, nhưng đèn phòng ngủ của anh ta đã tắt. Anh cũng ngại không dám quấy nhiễu bèn ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn phím.
Trên bàn phím số, bề mặt bốn số 4,2,1,0 bóng tới mức phản quang, chứng tỏ rằng bốn số này được sử dụng thường xuyên. Tổ hợp bốn số tạo thành mật mã, thông thường ngày sinh sẽ là lựa chọn hàng đầu. Trong đầu anh nhanh chóng sắp xếp mấy tổ hợp số. Ngay khi tổ hợp số 0124 vừa lướt qua, anh sững người, vô thức gõ nhập vào.
– Tôi có thể mượn máy tính của anh dùng không?
Hà Nguy hỏi anh ta định làm gì, anh ta nói vẫn phải tới nhà nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh một chuyến. Dứt lời bèn móc chiếc dây chuyền trong túi ra lắc lư trước mặt Hà Nguy:
Mở khóa người dùng.
– Cậu đã dịch được đoạn giản phổ này chưa?
Hà Nguy nhìn chằm chằm bàn phím, nhất thời không rõ chuyện này nói lên điều gì. Ngày 24 tháng 1 là sinh nhật của anh, Liên Cảnh Uyên dùng sinh nhật anh làm mật mã ư?
Sở dĩ anh không nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Hà Lục, bởi vì Hà Lục sinh vào ngày 24. Khi ấy Hà Nguy sinh vào tầm 11 giờ đêm, tới sáu giờ sáng hôm sau Hà Lục mới sinh. Bởi vậy anh ta mới mang tên “Lục”. Rõ ràng là hai anh em sinh đôi, nhưng ngày sinh giấy khai sinh lại lệch nhau một ngày.
Hà Nguy thử không cộng các con số có đường nối vào nhau, dẫu vậy nhanh chóng loại bỏ tổ hợp số này, bởi vì 65 đã vượt quá bảng chữ cái 26 số. Mật mã con số bình thường sẽ không lựa chọn những con số gấp đôi như vậy.
Hà Nguy suy nghĩ, bảo người giải Lý Thành Quý ra, anh có mấy câu muốn hỏi.
Chỉ suy nghĩ nửa phút thôi, Hà Nguy tạm gác chuyện này qua một bên. Với quan hệ của anh và Liên Cảnh Uyên, tự suy nghĩ phỏng đoán không bằng hỏi thẳng luôn. Anh kết nối điện thoại Trình Trạch Sinh vào máy tính, tìm chiếc USB trên bàn máy tính, copy đoạn nhạc lưu trong điện thoại của Trình Trạch Sinh qua.
Hà Nguy siết tờ giấy, cắn chặt môi.
Sau khi kết nối, album trong điện thoại cũng xuất hiện, hầu hết là cảnh hiện trường, cũng không khác nhiều so với những tấm ảnh trong điện thoại của anh. Mở từng ảnh đều là những ảnh thi thể máu thịt mơ hồ hay ảnh vật chứng. Kéo về phía sau, ảnh của mấy ngày trước bắt đầu có sự thay đổi, ảnh người chiếm nhiều hơn, nhân vật chính là cùng một người – Hà Nguy.
– Về rồi đấy à.
Có bóng lưng anh dựa vào lan can hút thuốc, có ảnh anh nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường sofa, còn có vô số những biểu cảm khác nhau. Nhìn từng tấm ảnh, Hà Nguy không ngờ mình có thể sinh động trong ống kính của người khác đến vậy, anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
– Cải tạo cho tốt đi.
Cuối cùng là một tấm ảnh nằm nghiêng, một bàn tay khớp xương rõ ràng áp trên gò má anh.
Trình Quyến Thanh có tất cả chìa khóa nhà của Trình Trạch Sinh, cũng nhớ hết mật mã. Anh ta nói không sai, khi lấy khẩu cung quả thực anh ta đã gánh tội thay cho Hà Nguy. Hai người mò mẫm trong tối, Trình Quyến Thanh quen đường tìm tới sofa, nhét dây chuyền vào trong kẽ. Hà Nguy lên tầng, lẻn vào phòng ngủ Trình Trạch Sinh, mang găng tay lấy quyển sổ viết nhạc xuống.
Hà Nguy cố gắng áp chế niềm chua xót đang dâng lên đầu tim. Copy đoạn nhạc vào USB xong, anh tắt máy, ngồi thơ thẩn trước màn hình.
– Không sao, tôi biết bây giờ bản thân đang có thân phận gì, tôi sẽ cẩn thận.
Anh rút bừa một quyển sổ trong phòng làm việc, mô phỏng theo chữ viết của Trình Trạch Sinh để viết lại đoạn nhạc phổ kia. Chỉ tiếc học không quá giống, vẫn có điểm khác biệt so với nét chữ của Trình Trạch Sinh. Anh có thói quen viết liền số “5”, không nhìn kỹ sẽ thấy giống số “8”. Lần này anh cố ý viết rời ra, nhưng cũng không giống, có phần lạc loài.
Hà Nguy nhìn chằm chằm nhạc phổ, hồi tưởng về gợi ý mà lúc trước Trình Quyến Thanh đã đưa ra “Rất nhiều chuyện không cần phải nghĩ phức tạp như vậy”. Anh ta đang ám chỉ phá giải đoạn giản phổ này thực ra rất đơn giản, không cần dùng đến những mật mã anh thường dùng hay sao?
Anh xé trang nhạc phổ đã viết xuống, mở sang trang mới, tay cầm bút thử đổi sang hướng tư duy khác. Anh lựa chọn mật mã Morse bởi vì đoạn giản phổ này có đặc thù gạch và chấm. Nếu như bỏ qua dấu, sử dụng trực tiếp những con số để phá giải, đối chiếu những chữ cái sẽ đưa ra một kết quả biểu đạt kỳ quái, chỉ là một dãy chữ cái không thể ghép lại.
Hà Nguy dừng bước:
– Hà Lục đang ở nước ngoài ạ?
Hà Nguy cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, dấu nối, dấu gạch… Bỗng, anh nhớ tới mật mã két bảo hiểm mà Trình Quyến Thanh đã đưa cho anh. Chỉ cần cộng hai số có dấu vào với nhau, anh viết dãy số kia ra, đối chiếu chữ cái, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được những chữ cái rời rạc không thể ghép vần pinyin hay tiếng Anh.
– Chuyện này do cậu nói với tôi đấy. Đừng vội, cậu sẽ nhanh chóng đoán ra thôi.
Nếu như… không cần cộng các số có đường nối và gạch, mà nó là một số có hai chữ số thì sao?
Hà Nguy mở cửa, cầm theo hai bộ đồng phục cũ lúc trước, đây chính là mục đích chính khi anh về nhà. Đợi lát nữa phải mạo hiểm vào Cục một chuyến, không thể để lộ được. Anh thuận tay nhặt thêm quần và áo sơ mi, còn mang theo hai đôi giày thể thao, khi đóng cửa vào, túi nhỏ đã đầy ắp.
Hà Nguy thử không cộng các con số có đường nối vào nhau, dẫu vậy nhanh chóng loại bỏ tổ hợp số này, bởi vì 65 đã vượt quá bảng chữ cái 26 số. Mật mã con số bình thường sẽ không lựa chọn những con số gấp đôi như vậy.
Nếu như chỉ không cộng những con số có gạch ngắn thì sao?
8, 5, 23, 5, 12, 11, 21.
H, E, W, E, L, K, U.
Hà Nguy cười, vươn một tay ôm và khẽ vỗ lên lưng bà:
“Bộp”. Cây bút trong tay Hà Nguy rơi xuống bàn, phát ra tiếng đập vang vọng.
Trên bàn phím số, bề mặt bốn số 4,2,1,0 bóng tới mức phản quang, chứng tỏ rằng bốn số này được sử dụng thường xuyên. Tổ hợp bốn số tạo thành mật mã, thông thường ngày sinh sẽ là lựa chọn hàng đầu. Trong đầu anh nhanh chóng sắp xếp mấy tổ hợp số. Ngay khi tổ hợp số 0124 vừa lướt qua, anh sững người, vô thức gõ nhập vào.
Liên Cảnh Uyên gật đầu, với tính cách của Hà Nguy, quả thực không cần phải lo lắng nhiều. Người về rồi, có thể yên tâm ngủ ngon. Hà Nguy gọi anh ta lại:
Anh nhắm mắt, anh cố gắng kiềm chế vành mắt cay cay, cầm tờ giản phổ lên, ngón tay run rẩy. Vào giờ phút này, cuối cùng anh cũng đọc ra hàm nghĩa ẩn sâu trong nó.
Hà Nguy siết tờ giấy, cắn chặt môi.
Sau khi kết nối, album trong điện thoại cũng xuất hiện, hầu hết là cảnh hiện trường, cũng không khác nhiều so với những tấm ảnh trong điện thoại của anh. Mở từng ảnh đều là những ảnh thi thể máu thịt mơ hồ hay ảnh vật chứng. Kéo về phía sau, ảnh của mấy ngày trước bắt đầu có sự thay đổi, ảnh người chiếm nhiều hơn, nhân vật chính là cùng một người – Hà Nguy.
Vẫn chưa muộn, tôi vẫn còn cơ hội cứu được cậu.
***
Quản gia không ngờ hôm nay cậu chủ lại về nhà, Hà Nguy bảo ông cứ làm việc không cần quan tâm đến anh, anh chỉ về lấy chút quần áo thôi.
Trời còn chưa sáng, Hà Nguy đã đội mũ đeo khẩu trang trở về căn hộ 404 khu Tương Lai. Sử dụng hai tiếng đồng hồ dọn sạch những dấu vết sinh hoạt để lại trong khoảng thời gian này, mang theo cả một túi to đồ đạc đi tiêu hủy.
Anh đứng trên chiếc ghế, cắm USB vào sau đồng hồ thạch anh, sau đó dùng ứng dụng điện thoại đặt âm báo lúc 12 giờ. Rời khỏi phòng 404, chân trời cũng vừa hửng sáng. Hà Nguy kéo khẩu trang xuống, hít thở bầu không khí trong lành tươi mới. Hôm nay anh phải tới Cục thành phố một chuyến, sau đó về nhà, thời gian cấp bách.
Quản gia không ngờ hôm nay cậu chủ lại về nhà, Hà Nguy bảo ông cứ làm việc không cần quan tâm đến anh, anh chỉ về lấy chút quần áo thôi.
– Mấy ngày nay mẹ hơi mệt nên làm việc ở nhà. – Diệp Lan Lan đi tới trước mặt Hà Nguy, nhìn anh vận cả cây đen y như con cá trạch bèn càu nhàu – Con nhìn con xem, suốt ngày chỉ thích màu đen với trắng, mới bao lớn mà làm như ông già.
Mở cửa phòng ngủ, căn phòng vẫn mang dáng vẻ như trước đây, từ nhỏ tới lớn chưa từng thay đổi. Cho dù Hà Nguy đã dọn ra ngoài nhưng Diệp Lan Lan vẫn để căn phòng nguyên vẹn như ban đầu, để con trai thăm nhà có thể ở qua đêm. Đáng tiếc suy nghĩ đơn giản lại trở thành hi vọng xa vời kể từ sau khi Hà Nguy được điều tới Cục thành phố. Bởi vì công việc quá bận rộn, anh còn không có cả thời gian ăn cơm chứ đừng nói tới là về nhà ở đôi ba ngày.
Trên bàn chính là khẩu 92, Hà Nguy cầm súng lên quan sát một lát rồi hỏi:
Hà Nguy mở cửa, cầm theo hai bộ đồng phục cũ lúc trước, đây chính là mục đích chính khi anh về nhà. Đợi lát nữa phải mạo hiểm vào Cục một chuyến, không thể để lộ được. Anh thuận tay nhặt thêm quần và áo sơ mi, còn mang theo hai đôi giày thể thao, khi đóng cửa vào, túi nhỏ đã đầy ắp.
– Hôm nay sao lại có thời gian rảnh về nhà thế này?
Rời khỏi biệt thự, Trình Quyến Thanh lại nói:
Hà Nguy quay đầu, Diệp Lan Lan đã đứng bên cửa từ khi nào, mỉm cười dịu dàng nhã nhặn với anh.
***
– Không có gì đâu ạ, con tới lấy mấy bộ quần áo. – Hà Nguy xách túi đứng dậy – Mẹ, tại sao mẹ lại không tới công ty?
– Mấy ngày nay mẹ hơi mệt nên làm việc ở nhà. – Diệp Lan Lan đi tới trước mặt Hà Nguy, nhìn anh vận cả cây đen y như con cá trạch bèn càu nhàu – Con nhìn con xem, suốt ngày chỉ thích màu đen với trắng, mới bao lớn mà làm như ông già.
Hà Nguy cười, vươn một tay ôm và khẽ vỗ lên lưng bà:
– Mẹ còn không hiểu con sao, bao nhiêu năm qua cũng đã quen rồi.
– Khi còn nhỏ con cũng đâu thế này, khi ấy con thích khóc, còn thích mặc những bộ đồ nhỏ màu sắc xinh đẹp. Sau này không khóc nữa, nhưng ăn mặc chẳng khác nào phím đàn dương cầm.
Hà Nguy cúi đầu nhìn súng, cuối cùng vẫn cho vào trong túi. Anh và Trình Quyến Thanh nhân lúc tối trời lẻn vào căn biệt thự của nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh. Trong phòng tối om, bởi vì cái chết của Trình Trạch Sinh, người hầu đều bị gọi đi lấy lời khai, hơn nữa mẹ hắn còn đang ở trong Cục, lúc này tạm thời chưa có ai tới đây, cho tới sáng mai, Sùng Trăn mới dẫn người qua lục soát.
Hà Nguy dở khóc dở cười, anh nói với mẹ mình vẫn còn việc ở Cục, lần sau về sẽ ăn cơm cùng bà.
Diệp Lan Lan khoác cánh tay anh xuống tầng, làm nũng với con trai:
– Con phải về nhà nhiều hơn, không về nhà một mình mẹ cô đơn biết nhường nào. Gần đây Hà Lục lại đang ở nước ngoài, con bận rộn công việc như vậy, mẹ một bó tuổi rồi lỡ có ốm thì cũng không ai chăm nom…
– Đưa anh xem một chút.
Hà Nguy dừng bước:
Hà Nguy cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, dấu nối, dấu gạch… Bỗng, anh nhớ tới mật mã két bảo hiểm mà Trình Quyến Thanh đã đưa cho anh. Chỉ cần cộng hai số có dấu vào với nhau, anh viết dãy số kia ra, đối chiếu chữ cái, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được những chữ cái rời rạc không thể ghép vần pinyin hay tiếng Anh.
– Hà Lục đang ở nước ngoài ạ?
Hà Nguy thuận tay hái một chiếc lá trên lọ hoa, kẹp vào trang giản phổ, đặt nó về ngăn kéo.
– Đúng thế, tối qua còn gọi điện với mẹ nói phải nửa tháng nữa mới về, bảo mẹ có ốm thì phải uống nhiều nước ấm, đúng là vô lương tâm.
Hà Nguy chìm vào im lặng. Diệp Lan Lan thấy anh không nói gì thì khẽ hỏi:
– Hà Nguy, con sao thế?
– Không có gì. – Hà Nguy khẽ cong khóe môi, nói tạm biệt với Diệp Lan Lan, nói rằng sắp tới mình rảnh nhất định sẽ chăm về nhà.
– Cái chết của Trình Trạch Sinh không liên quan tới anh ư? Hung khí còn đang nằm trong tay anh này.
***
Chừng mười giờ, Hà Nguy vội vàng tới Cục thành phố, anh tiến vào trong từ bãi đỗ xe. Thấy chiếc xe Jeep quen thuộc theo anh bao năm, anh ngẩng đầu, nhìn thấy mình đang cất bước nhẹ nhàng xuống cầu thang. Anh mặc áo sơ mi xanh, vắt áo khoác màu đen trên vai, đi về phía này.
Hà Nguy vội vàng trốn sau xe Jeep, chờ khi “anh” lên xe rồi, anh cúi người nhanh nhẹn chạy tới sau một chiếc xe khác. Bóng dáng lướt qua khiến Hà Nguy đang ngồi trong xe ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ở hàng rào đối diện chỉ có một chú chim nhỏ liền mỉm cười lái xe đi.
Hà Nguy thở phào một hơi, nhìn theo bóng dáng chiếc xe Jeep rời khỏi, anh tháo khẩu trang đút túi, cởi áo khoác cầm trong tay, cố gắng ra vẻ thoải mái bước vào trong văn phòng Cục.
Đồng nghiệp ôm tài liệu nhìn thấy Hà Nguy thì lấy làm lạ:
Anh nhắm mắt, anh cố gắng kiềm chế vành mắt cay cay, cầm tờ giản phổ lên, ngón tay run rẩy. Vào giờ phút này, cuối cùng anh cũng đọc ra hàm nghĩa ẩn sâu trong nó.
Đồng nghiệp ôm tài liệu nhìn thấy Hà Nguy thì lấy làm lạ:
– Ủa? Chẳng phải Chi đội trưởng Hà vừa mới đi rồi ư? Sao lại về rồi ạ?
“Bộp”. Cây bút trong tay Hà Nguy rơi xuống bàn, phát ra tiếng đập vang vọng.
– Về lấy đồ. – Hà Nguy mở cửa bước vào văn phòng, gọi thẳng Kha Ba – Đã lấy xong lời khai của Lý Thành Quý chưa?
– Lấy xong rồi ạ, anh ta khai báo khá lưu loát.
– Đưa anh xem một chút.
Kha Ba tìm bản lời khai đưa cho Hà Nguy, Hà Nguy mở mấy trang, Lý Thành Quý chỉ khai báo toàn bộ quá trình gây án của mình chứ không hề nhắc tới anh và Trình Trạch Sinh.
Lẽ nào hành vi gây án của anh ta không bị ảnh hưởng bởi mình và nằm ngoài vòng lặp này?
Hà Nguy suy nghĩ, bảo người giải Lý Thành Quý ra, anh có mấy câu muốn hỏi.
Kha Ba hoang mang, mặc dù không hiểu vụ án này còn gì để thấm vấn nữa, nhưng cậu ta vẫn lấy sổ ra, chuẩn bị đi theo vào ghi chép. Hà Nguy lại nói không cần, không phải thẩm vấn chính thức, chẳng qua chỉ hỏi mấy vấn đề, một mình anh vào là được.
Lý Thành Quý mặc bộ “áo giáp vàng” mà triều đình ngự ban, hai tay còng vào nhau, ngồi riêng một phòng với Hà Nguy. Anh ta cười nói:
– Cảnh sát Hà, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Hà Nguy hạ thấp giọng hỏi:
– Chắc hẳn anh đã biết tôi muốn hỏi gì, chuyện phương pháp gây án của anh là sao?
Từ đầu tới cuối Lý Thành Quý đều giữ nụ cười ấy:
– Cái này, quên mất không đặt về chỗ cũ.
– Hôm tôi bị bắt đã cảm ơn cảnh sát Hà rồi, có lẽ cậu không để ý đâu nhỉ?
Nếu như chỉ không cộng những con số có gạch ngắn thì sao?
– Mẹ còn không hiểu con sao, bao nhiêu năm qua cũng đã quen rồi.
Tim Hà Nguy chùng xuống, quả nhiên, đây chính là một mắt xích trong vòng tuần hoàn chứ không phải sự cố. Biểu cảm của anh rất nghiêm trọng, anh hỏi:
– Tại sao khi thẩm vấn anh lại không nói gì?
– Không có nguyên nhân gì khác đâu, chẳng qua tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của mình. Tôi đã báo được thù, không cần thiết phải kéo theo người khác. – Lý Thành Quý nhún vai – Tôi chỉ cảm thấy mình không may mắn vì chưa nghe hết toàn bộ. Ban đầu tôi còn tưởng hai vị khác ấy chỉ nói bí mật phá án thôi, không ngờ lại là vụ án mà cảnh sát Hà từng phá.
Hà Nguy ho một tiếng:
– Cải tạo cho tốt đi.
– Rồi. – Hà Nguy gật đầu, anh làm việc nghiêm túc tỉ mỉ, có đầu có cuối, chắc chắn không còn sai sót gì mới rời khỏi dinh thự.
Ra khỏi Cục thành phố, suy nghĩ của Hà Nguy càng thêm rõ ràng. Anh hồi tưởng về những chuyện xảy ra lúc trước, chợt phát hiện ra, bản thân mình còn phải làm rất nhiều chuyện.